“Nếu mang thai thì không cần rời khỏi, em là phụ nữ có thai, luật pháp nước ta có “ưu đãi” đối với phụ nữ có thai như em, dù thật sự phạm tội chết thì nó cũng thành bùa hộ mệnh của em, em sợ gì chứ.” Tôn Huy cười tủm tỉm vuốt ve cái bụng bằng phẳng của Hồ Tiêu Lương.
“Không muốn, Huy, lẽ nào anh muốn thấy con mình sinh ra trong tù sao?” Hồ Tiêu Lương chu môi, như thể đang oán trách, một tay lại chuyển về thắt lưng Tôn Huy, bắt đầu cởi dây lưng của ông ta.
“Nhưng như thế thì an toàn hơn, chỉ cần không bị tuyên án tử hình thì anh sẽ có cách đưa em ra khỏi đó, anh hứa với em, trước khi em sinh con ra thì sẽ đưa em ra khỏi đó.” Tay Tôn Huy cũng di chuyển đến giữa hai chân Hồ Tiêu Lương, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
“Không muốn đâu, dù có thể thì em vẫn phải ở trong tù, đồ ăn trong đó đúng chẳng phải cho người ăn mà, đừng nói đến lúc đó dinh dưỡng không đầy đủ, không chừng còn sẽ mất cả đứa bé, nếu mà anh không muốn con trai thì tùy anh.” Hồ Tiêu Lương chán nản, thế nhưng cô ta cũng biết đây không phải chuyện có thể thuyết phục Tôn Huy ngay lập tức, dù sao chuyện này phiêu lưu khá lớn.
“Cục cưng, thế em bảo phải sao bây giờ?” Tôn Huy nói xong liền vùi mặt vào hai bầu ngực trắng nõn của Hồ Tiêu Lương, điểm ngọt ngào của tình nhân chính là bọn họ phóng đãng, lẳng lơ, khác xa với người vợ cứng nhắc ở nhà. Còn nữa đó chính là các nàng trẻ tuổi, làn da căng tràn, trơn mềm, sờ vào vô cùng thích…
“Darling, nói sao thì anh cũng là chủ tịch một thành phố, muốn đưa một người ra nước ngoài thì cũng dễ mà, mà chuyện này còn liên quan đến tương lai nhà họ Tôn các anh mà…” Tay Hồ Tiêu Lương rút dây lưng ra, sau đó ném ngay đi, tay thì chui vào trong quần, to gan mà trượt xuống, khiến Tôn Huy thở gấp. Ông ta cầm lấy tay cô, rồi nhanh chóng kéo khóa ra, thả ra thằng nhỏ của mình.
“Đồ yêu tinh này, đồng ý với em cũng được, nhưng em phải hứa, trước khi anh chưa sắp xếp xong thì em phải ngoan ngoãn ở đây… a…” Tôn Huy thở hổn hển rồi đồng ý yêu cầu của Hồ Tiêu Lương, cùng lúc đó Hồ Tiêu Lương cũng thỏa mãn ông ta…
Trong giây lát, mui vị tình dục sa đọa giữa nam nữ cũng tràn ngập khắp phòng, nhân viên chính phủ cùng kẻ giết người trong cái ban đêm này, trong một nơi thế này tằng tịu với nhau.
Mà ở một góc khác trong thành phố, mấy người Lăng Duy Khiết và Thẩm Hạo Trự thì ủ rũ ngồi ở Sí Duyên uống rượu giải sầu.
“Người phụ nữ này thật sự quá thủ đoạn, một lần lại một lần ra khỏi trại tạm giam, là do bản lĩnh của cô ta lớn, hay là do chúng ta vô dụng vậy?” Anh cảnh sát bạn học của Thẩm Hạo Trự tự giễu.
“Có một số việc trong lòng mọi người đều rõ cả, nếu như không có người bao che, dù là có tám hay mười Hồ Tiêu Lương thì cô ta cũng không chạy thoáy được, hiện thực như vậy rồi, thì có những lúc chúng ta nhất định phải chịu.” Thẩm Hạo Trự cười khổ, năm mới, Hồ Tiêu Lương hành hung một cách lộ liễu ở nhà anh, vốn nghĩ có thể đưa cô ta ra trước pháp luật, ai mà ngờ lại để cô ta chạy mất, công lý ở đâu chứ.
“Mọi người đừng như thế, tôi tin rằng cô ta nhất định sẽ bị đưa ra trước vành móng ngựa, dù là Tôn Huy cũng không thể bảo vệ cô ta, thời gian cũng không còn sớm, uống xong chén này thì về nhà đi thôi, tránh cho người nhà lo lắng.” Lăng Duy Khiết xem đồng hồ, lại một đêm buông xuống, trước đó Khanh Khanh đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại, anh phải về nhanh một chút để tránh cho cô ấy lo lắng.
“Anh về đi, đối với kẻ độc thân thì bây giờvẫn còn sớm, cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu thôi.” Thẩm Hạo Trự cười nói.
“Hạo Trự, đêm nay sợ là tôi không cùng với cậu được, ngài mai tôi còn phải đi làm, đến bệnh viện xem sao, nếu có phát hiện gì tôi sẽ báo cho mọi người.” Anh cảnh sát bạn Thẩm Hạo Trự cười ngượng vỗ vai anh ta nói.
Lúc Lăng Duy Khiết trở về, lại nhận được thêm vài cú điện thoại của Khanh Khanh, nếu như bình thường thì Khanh Khanh chắc chắn sẽ không gọi điện thoại không ngừng như thế, nhưng bây giờ thì khác, Hồ Tiêu Lương còn ở bên ngoài, nên cô lo lắng Duy Khiết gặp nguy hiểm.
“Duy Khiết, bọn anh đi đâu vậy, sao muộn thế mới về.” Khanh Khanh vừa nghe thấy tiếng xe liền chạy ra khỏi nhà.
“Ban ngày anh xử lý công chuyện ở công ty, vốn định tối về sớm chút nhưng Hạo Trự lại lôi bạn học của anh ta đến rủ anh đi uống rượu, tiện thể bàn chuyện Hồ Tiêu Lương.” Lăng Duy Khiết đỗ xong xe, sau đó ôm Khanh Khanh xin lỗi nói.
“A, anh uống rượu còn lái xe, nếu xảy ra chuyện thì em phải làm sao?” Khanh Khanh bây giờ như chim non sợ cành cong, cô vô cùng sợ hãi, lúc này cô ôm chặt lấy Lăng Duy Khiết, chỉ sợ lỡ đâu xảy ra chuyện gì, khó khăn lắm người một nhà mới có thể ở cùng nhau, nếu Lăng Duy Khiết xảy ra chuyện gì thì cô không biết mình có thể trụ vững tiếp không nữa.
“Không sao đâu, bà xã, em xem này chẳng phải anh đã quay về lành lặn hay sao, đừng thế mà, chúng ta về nghỉ ngơi thôi, ngày mai nghỉ ngơi cho tốt, ngày kia chúng ta cùng đi Italy.” Lăng Duy Khiết động viên Khanh Khanh, anh biết là tất cả đều vì Hồ Tiêu Lương, năm nay bị cô ta gây ra một đống chuyện không hay.
Sau khi về phòng thì Khanh Khanh vẫn có vẻ rất bất an, lúc Lăng Duy Khiết tắm rửa thì cô liền ngồi trên giường nhìn cửa phòng tắm, cứ như thể sợ Lăng Duy Khiết biến mất vậy.
“Bà xã, em sao vậy? Có phải hôm nay em nghe thấy hay nhìn thấy gì không?” Lăng Duy Khiết lên giường ôm Khanh Khanh, thấy cô vẫn cứ run rẩy liền thấy rất ngờ vực, đây là chuyện chưa từng có bao giờ, chẳng lẽ hôm nay Khanh Khanh đã xảy ra chuyện gì?
“Anh xem… ông xã, chúng ta ngày mai đi luôn đi, chờ cô ta bị bắt rồi về.” Khanh Khanh nói xong liền đưa di động cho Lăng Duy Khiết.
Lăng Duy Khiết vừa nhìn liền vô cùng tức giận, khó trách, hóa ra có rất nhiều những tin nhắn đe dọa uy hiếp được gửi đến, con Hồ Tiêu Lương đáng chết này, cô ta muốn thế nào chứ?
“Bà xã, không sao đâu, ngày mai chúng ta sẽ đi, nếu không chúng ta đi thăm Hạ Dụng trước đã.” Lăng Duy Khiết ôm Khanh Khanh, khẽ an ủi, hôm môi cô, chỉ mong có thể xua tan đi sự sợ hãi trong cô.
“Ông xã, em thật sự rất lo lắng, rốt cuộc cô ta là yêu anh, hay chỉ là kẻ điên, vì sao cứ làm những việc này, mẹ đã bị cô ta giết chết, cô ta còn muốn sao nữa?” Khanh Khanh ôm chặt Lăng Duy Khiết, cô thật sự không thể lại nhìn thấy người thân chết trước mặt mình, cô sẽ không chịu nổi.
“Không sao, cảnh sát sẽ bắt được cô ta, em yêu, đừng lo lắng, chúng ta sẽ không sao đâu…” Lăng Duy Khiết hôn môi Khanh Khanh, sau đó xoay người đè lên người cô, bàn tay nhanh chóng cởi áo ngủ cô ra, bắt đầu gợi lên nhiệt tình của cô.
Lăng Duy Khiết cúi đầu mê đắm hôn lên da thịt lộ ra của cô, dùng ngón tay vân vê đóa hoa trước ngực cô, dùng nhiệt tình xua tan bất an và sợ hãi của cô.
Khanh Khanh khẽ rên rỉ, cảm giác được bàn tay anh dần dần trượt từ dưới đùi cô vào trong váy ngủ, khát vọng quen thuộc đốt cháy cơ thể cô, khiến hai chân cô nhũn ra, khi bàn tay anh sờ vào nơi riêng tư nhất của người con gái thì cô cũng bật rên thành tiếng.
Hơi thở nóng rực của Lăng Duy Khiết cũng làm rạo rực cơ thể mềm mại của cô, kết hợp với màn dạo đầu ướt át, nóng lạnh thay nhau khiêu khích toàn bộ lỗ chân lông của cô, khiến cô chẳng thể tự hỏi, chỉ có thể nhắm mắt theo bản năng mà cảm thụ sự khát khao của cơ thể và sự nhiệt tình của anh, hai tay vuốt ve mái tóc anh, cũng dùng sức áp đầu anh về phía mình. Cảm nhận được sự khiêu khích vuốt ve tóc anh của cô, khiến tim Lăng Duy Khiết đập dồn dập, ý xuân tán loạn trong cơ thể anh, mỗi một đụng chạm của Khanh Khanh đều khiến anh như bốc cháy. Anh chỉ có thể ôm chặt cô, một tay kéo khăn tắm ở thắt lưng ra, rồi đặt lên gương mặt cô vô vàn những nụ hôn.
Khanh Khanh quyến luyến chạm vào ngực anh, Lăng Duy Khiết khẽ thở hổn hển, hô hấp của anh vì sự đụng chạm của cô mà trở nên nặng nhọc hơn, lồng ngực cũng phập phồng kịch liệt.
Nụ hôn mãnh liệt của Lăng Duy Khiết gần như hút hết đi không khí trong phổi cô, hại cô không thể không tập trung hết tinh thần lên người anh, đôi mắt chất đầy dục vọng đang bùng cháy kia chiếu vào đôi mắt cô, cũng như thể đem ngọn lửa ấy đánh sâu vào cô.
“Bà xã, được chứ?” Lăng Duy Khiết thở gấp, từ lần trước Khanh Khanh hôn mê vào viện thì bọn họ cũng chưa từng làm tình, hôm nay là lần đầu tiên trong hơn một tháng qua bọn họ tiếp xúc thân mật.
Một sự run rẩy bùng nổ vào cô, trong hô hấp hỗn loạn ấy cô ngại ngùng mà nhắm mắt lại, rồi khẽ gật đầu.
Được đến sự đồng ý của Khanh Khanh, Lăng Duy Khiết liền như con ngựa hoang mất cương mà không hề khắc chế lửa nóng tình dục của mình, khiến nó trào ra như con đập được mở, nước ào ào trút xuống!
Anh nâng lên eo của Khanh Khanh, để hai chân cô ôm lấy anh sau đó cơ thể dùng sức đẩy về phía trước, khiến cho chính mình hoàn toàn mê mẩn trong cái thân thể mềm mại khiến anh gần như phát điên này.
Cái loại khoái cảm đã lâu này khiến anh hết lên, cơ thể và linh hồn cả hai quyện lại, thật là một cảm giác tốt đẹp làm sao.
“A, ông xã…” Khanh Khanh khẽ rên thành tiếng, sau khi xuất viện có mấy lần cô rất muốn thế nhưng Lăng Duy Khiết lại không tỏ vẻ gì, thế nên cô cũng có chút ngại ngùng mà luôn kìm chế, lần này cuối cùng cũng có thể.
“Bà xã, anh yêu vẻ mặt này của em vô cùng…” Lăng Duy Khiết vừa đâm mạnh vừa hôn Khanh Khanh – giai điệu tình dục mãnh liệt chưa từng thay đổi này đã bao trùm lên tất thảy.
Hôm sau, vì không có các con nên cả hai ngủ đến tận trưa mới dậy. Phía bên Thẩm Hạo Trự cũng không có gọi đến, cảnh sát cũng không có tin tức gì, thế nên để tránh những phiền phức không cần thiết, bọn họ không ra khỏi nhà, chỉ ở nhà sắp xếp hành lý, rồi xem phim, mãi cho đến tận hôm sau trước giờ lên máy bay hai tiếng mới ra ngoài.
Lái xe cùng vệ sĩ đưa họ đến sân bay, sau khi đến sân bay thì Lăng Duy Khiết mới gọi cho hai con của họ.
Hai đứa bé cũng không nhịn được mà đấu võ mồm với Lăng Duy Khiết, thế nhưng máy bay cũng sắp cất cánh, nên dù giờ họ có đuổi đến đây thì cũng không kịp nữa rồi, thế là chỉ đành nhận sự “hối lộ” của Lăng Duy Khiết.
Sau khi hai người tới New York thì Lăng Duy Khiết mới gọi cho Hạ Dụng. Biết Hạ Dụng đang ở khách sạn Nicolas Burke thì hai người liền qua đó.
“Hạ Dụng, cậu đã gặp San San chưa?” Lúc bọn họ đến khách sạn thì Hạ Dụng đã chờ ở đại sảnh, Lăng Duy Khiết thấy tinh thần của Hạ Dụng không tệ liền quan tâm hỏi.
“San San còn chưa quay lại, thật ra tôi có chút mẫu thuẫn, dù sao San San sắp kết hôn rồi, bây giờ tôi xuất hiện có ổn không?” Hạ Dụng vô cùng phiền não.
“Đương nhiên không ổn, nhưng hai người có cả con rồi, thì việc gặp mặt là cần thiết, đúng rồi, con trai của cậu đâu?” Lăng Duy Khiết thấy Hạ Dạ không đi theo liền hỏi.
“Nó về nhà, bảo là ngày mai sẽ đến đây, lúc đến đây thì trong lòng tôi có rất nhiều chờ mong thế nhưng giờ thì lại rất căng thẳng, nhiều năm như thế tôi chưa thế này bao giờ. Duy Khiết, nếu… nếu San San không chịu gặp tôi thì sao?” Hạ Dụng lo lắng lấy ra một điếu thuốc, thế nhưng chưa kịp đốt liền bị Lăng Duy Khiết giật đi.
“Chắc là không, một người phụ nữ nếu không yêu người đàn ông đó thì sẽ không sinh con cho anh ta.” Khanh Khanh vừa tắm rửa thay quần áo xong đi ra liền nghe thấy cả hai nói chuyện, thế là liền tiếp lời.