Vé máy bay đi Florence của Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh đã được đặt ổn thỏa, vé máy bay chiều ngày mồng sáu, nhưng hôm nay mới mồng bốn, vẫn còn phải đợi một ngày nữa.
Để tránh khỏi việc Khanh Khanh gặp phải nguy hiểm, Lăng Duy Khiết đã để Khanh Khanh ở lại hội trường ủy ban thành phố, còn anh mượn cớ phải giải quyết ổn thỏa chuyện công ty nên đã rời đi.
Muốn tìm đến Hạ Dụng theo thói quen nhưng lúc này mới nghĩ đến, bố con nhà Hạ Dụng lúc này đã ra sân bay rồi, chỉ có thể tìm đến bác cả Thẩm Hạo Trự giúp đỡ.
“Khiết, sao vậy? Sao nghiêm nghị vậy, anh thở dài cái gì?” Lăng Duy Khiết hẹn Thẩm Hạo Trự gặp mặt tại Sí Duyên, ngày mai là mồng năm, nếu như có thể, anh hi vọng trước khi rời khỏi có thể bắt được Hồ Tiêu Lương, nhưng chuyện này, một mình anh rất khó làm được, ngoài ra, anh cũng không thể để Khanh Khanh gặp phải rủi ro, vì vậy phải tìm người giúp.
“Hồ Tiêu Lương vượt ngục rồi, tôi có chút lo lắng, tôi nghĩ phải nhanh chóng bắt cô ta vào tù.” Lăng Duy Khiết đi thẳng vào vấn đề.
“Chẳng phải anh đã tìm vệ sĩ rồi sao, có vệ sĩ rồi, chỉ cần Khanh Khanh không ra ngoài, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Thẩm Hạo Trự biết, nhưng mấy ngày nay, nhà anh ta rất an toàn đón Tết, nhà anh ta xảy ra án mạng, bố và mẹ cũng trở về thành phố B, dự sẽ bỏ trống căn nhà vài hôm, sau đó tốt nhất là bán đi, rồi mua nhà khác. Nếu không cũng phải tìm người cúng bái, vì vậy nhà họ Thẩm cũng chỉ có một mình Thẩm Hạo Trự, anh ta căn bản không lo lắng.
“Nói thì nói vậy, nhưng mà cô ta ở bên ngoài, cũng không thể yên tâm được, anh giúp tôi tìm một người cao tầm như Khanh Khanh, tốt nhất là giống cô ấy chút, xem xem có thể dụ Hồ Tiêu Lương xuất hiện không.” Lăng Duy Khiết nói.
Đây chính là kế hoạch dụ hổ ra khỏi hang của anh, nhưng mà anh không dám để vợ mình gặp nguy hiểm vậy nên vẫn nên tìm một người có thân hình giống cô để diễn thì hơn, đương nhiên là khuôn mặt giống thì là tốt nhất.
“Anh muốn dùng người đó để dụ Hồ Tiêu Lương?” Thẩm Hạo Trự ngạc nhiên, cách này tốt thì tốt, nhưng ngộ nhỡ không dụ được hổ, vậy sẽ rất nguy hiểm.
“Đúng vậy, nếu cô ta đã vào bệnh viện, vậy thì cô ta nhất định sẽ lại đến, chỉ cần chúng ta canh ở bệnh viện, nhất định có thể bắt được cô ta.” Trong lòng Lăng Duy Khiết đã có sẵn kế hoạch, sẽ để người phụ nữ giả làm Khanh Khanh canh trong bệnh viện rồi đợi đến khi Hồ Tiêu Lương cắn câu.
“Anh chắc chắn cô ta sẽ lại đến bệnh viện sao? Khiết à, mặc dù kế hoạch này rất hay, nhưng mà chúng ta phải chắc chắn không được làm sai.” Thẩm Hạo Trự nhắc nhở.
“Tôi dám khẳng định, nếu không chúng ta đến bệnh viện trước xem thử đoạn băng giám sát, nếu như là Hồ Tiêu Lương, chúng ta sẽ làm theo kế hoạch của tôi.” Lăng Duy Khiết đưa ra ý kiến, hai người vừa nói, vừa đến bệnh viện ngay trước lúc đêm khuya.
“Đợi đã, anh nghĩ rằng người ta sẽ tùy tiện cho anh xem đoạn băng giám sát sao, để tôi gọi cho bạn tôi.” Thẩm Hạo Trự nhếch miệng cười, sau đó liền gọi điện thoại cho bạn học cũ làm ở cục cảnh sát.
Ba người hẹn nhau gặp mặt tại bệnh viện. Lúc Lăng Duy Khiết và Thẩm Hạo Trự đến bệnh viện, người bạn học đó đã đến đó trước rồi.
Ba người đến phòng giám sát, yêu cầu bật đoạn băng giám sát tối hôm qua ra, tất cả đều rất thuận lợi, chỉ là xem cũng không có ích gì, người mà y tá trưởng nói, không chỉ đội mũ kín, mà còn đeo khăn, khẩu trang, có thể nói là không hở ra ngoài chút nào, đừng nói đến việc xem mặt, ngay đến cả tóc cũng không thể nhìn thấy.
“Tuyệt đối là cô ta không thể sai được, nếu như không phải Hồ Tiêu Lương, không ai lại bịt kín người thế này, hơn nữa cô ta luôn cúi đầu, có lẽ sợ bị người khác nhận ra.” Lăng Duy Khiết nhận định người này chính là Hồ Tiêu Lương.
“Dừng lại, tua lại trước một chút.” Bỗng nhiên cậu bạn học làm cảnh sát của Thẩm Hạo Trự nói.
“Sao vậy, lẽ nào phát hiện thấy điều gì sao?” Thẩm Hạo Trự nghi ngờ nhìn hình ảnh tua ngược lại.
“Hai người xem, tay của cô ta vẫn luôn để trong túi, hai người xem kĩ hình dáng chiếc túi, lúc đó...”
“Dường như cô ta phải cầm thứ đồ gì đó, hơn nữa, từ hình dáng chiếc túi có thể thấy, có thể bên trong có hung khí?” Bạn học của Thẩm Hạo Trự chỉ vào chỗ phồng lên của chiếc túi nói.
“Khiết à, anh và Khanh Khanh có phải vừa mới vảo không?” Thẩm Hạo Trự gật đầu như đang suy nghĩ.
“Anh xem camera giám sát ở đại sảnh, tôi và Khanh Khanh đi vào từ thang máy bên trái, người phụ nữ này, cô ta đi từ thang máy bên phải... Nếu như tôi không nhớ nhầm, lúc đó, hình như tôi và Khanh Khanh đang nói chuyện với nhau?” Lăng Duy Khiết chỉ vào màn hình đang dừng lại, hình ảnh dừng đúng lúc hai người đang vào thang máy, còn người phụ nữ đó lại ghé đầu nhìn hai người một lát, từ lúc đó, tay phụ nữ đó liền đưa vào bên trong túi.
Xem ra, cô ta là nhằm vào hai người, nếu như thực sự là Hồ Tiêu Lương, vậy hai người thực sự rất nguy hiểm.
Hình ảnh dừng lại ở nhiều thời điểm, một cái ở cửa thang máy, một cái ở ngoài cửa, lần lượt là hình ảnh Hồ Tiêu Lương đưa tay vào túi và cô ta nhấc tay ra khỏi túi.
“Hai người đợi chút, tôi gọi cuộc điện thoại hỏi xem.” Bạn học của Thẩm Hạo Trự vừa nói vừa móc chiếc điện thoại ra, cũng không biết là gọi cho ai nữa.
Cho đến khi anh ta hỏi trong điện thoại xem đồn canh gác có mất khẩu súng nào không, Lăng Duy Khiết và Thẩm Hạo Trự mới ngộ ra, đồng thời không ngừng cảm thấy sau người lạnh toát, lẽ nào Hồ Tiêu Lương để súng bên trong túi?
“Anh bạn, anh có thể đừng dọa chúng tôi không, anh chắc chắn trong tay Hồ Tiêu Lương có súng sao?” Trán Thẩm Hạo Trự toát mồ hôi lạnh, nếu như người phụ nữ đó có súng, vậy sẽ rắc rối to rồi.
Súng không thể đọ với dao, có thể giết người từ khoảng cách xa, có thể thấy được tính nguy hiểm hoàn toàn khác nhau.
“Tôi thấy tốt nhất tôi nên đưa Khanh Khanh rời khỏi đây sớm chút.” Lăng Duy Khiết cũng bị làm cho sợ hãi đến nỗi cả người toát hết mồ hôi, nếu như Hồ Tiêu Lương có súng, vậy càng không thể ở lại trong nước được, anh nên đưa vợ trốn đi sớm chút thì tốt hơn.
Dù gì chuyện bắt người đã có phía cảnh sát lo liệu, trách nhiệm của anh chỉ là bảo vệ cho vợ con an toàn, lần này, anh đang suy nghĩ xem có nên đưa hai đứa nhỏ theo cùng không, có súng không phải chuyện đùa được đâu.
“Tôi thấy chúng ta vẫn nên đi gặp La Tiêu Phụng thì hơn, cho dù cô ta có hung khí hay không, có thể khẳng định rằng La Tiêu Phụng đã gặp người phụ nữ này, đầu tiên chúng ta nên xác nhận thân phận của cô ta vẫn hơn.” Bạn học của Thẩm Hạo Trự nói.
“Cô ta sẽ không nói đâu, mặc dù cô ta là em gái của Khanh Khanh, nhưng cô ta không hề thích Khanh Khanh, thậm chí tôi thậm chí còn cảm thấy cô ta và Hồ Tiêu Lương đã cấu kết với nhau làm chuyện xấu nữa.” Lăng Duy Khiết không đồng ý.
“Không đến nỗi đó chứ, Khiết à, anh cũng đừng quá bi quan như vậy, chúng ta cứ gặp La Tiêu Phụng trước đã rồi nói.” Thẩm Hạo Trự vỗ vỗ Lăng Duy Khiết, nói.
Trong phòng bệnh, đôi mắt La Tiêu Phụng giống như mắt gấu trúc, nhìn chằm chằm vào chiếc ti vi. Từ buổi tối hôm trước sau khi Hồ Tiêu Lương đến, cô ta đã không dám ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại thì liền cảm thấy khẩu súng đen ấy đang chĩa vào cô.
Lần này vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, thần kinh cô ta như thắt lại, cảnh giác nhìn vào cánh cửa đang bị mở ra.
Mọi người không bỏ qua cái thở phào của La Tiêu Phụng, nhìn dáng vẻ, người phụ nữ đó thật sự là Hồ Tiêu Lương, nếu không cô ta sẽ không đến mức sợ hãi như vậy đâu.
“La Tiêu Phụng, tôi đến nđể ói cho cô biết, Hồ Tiêu Lương đã vượt ngục, chúng tôi đoán cô ta có thể sẽ đến tìm cô, nếu như...”
“Không có, tôi không thấy cô ta, tôi không thấy gì hết...” Không đợi cho nhân viên cảnh sát nói hết, La Tiêu Phụng đã ôm đầu rồi liên tục lắc.
“Tốt nhất là cô không gặp, chúng tôi sẽ phái người bảo vệ cô ở bên ngoài, nếu như...”
“Anh cảnh sát, tôi muốn đổi bệnh viện khác, xin anh đấy, tôi không muốn ở bệnh viện này nữa.” La Tiêu Phụng bỗng nhiên kéo áo của nhân viên cảnh sát rồi hoảng sợ bất an mà nói.
“Chúng tôi đã thảo luận với bệnh viện, hai ngày nữa sẽ để cô về nhà.” Lăng Duy Khiết nói.
Thực ra kế hoạch trước đó là hôm nay sẽ để chú Phúc đến đón La Tiêu Phụng về, nhưng bởi vì Hồ Tiêu Lương, anh mới quyết định tạm thời kéo dài. Nếu như Hồ Tiêu Lương không bị bắt, vậy đưa La Tiêu Phụng về nhà sẽ càng nguy hiểm hơn.
“Đừng, anh, bây giờ em muốn về nhà, em không muốn ở lại bệnh viện, em sợ...” La Tiêu Phụng hoảng sợ nói, thực ra sáng sớm hôm nay cô ta đã nhận được điện thoại uy hiếp, cảnh cáo của Hồ Tiêu Lương, không chỉ thế, cô ta còn hỏi về chuyện La Tiêu Phụng đã lừa cô ta, nói rằng sẽ không bỏ qua đâu, cũng chính vì thế nên La Tiêu Phụng mới sợ hãi như vậy.
“Có phải là Hồ Tiêu Phụng đã từng đến đây không?” Lúc này nhân viên cảnh sát mới hỏi.
La Tiêu Phụng vốn dĩ gật đầu, nhưng sau đó liền lắc đầu mạnh, “Không có, anh cảnh sát, chẳng phải anh nói cô ta sẽ đến sao, tôi rất sợ, cứu tôi, hãy để tôi rời khỏi bệnh viện.”
“Cô ta đã đến tìm cô đúng không?”
“Không, không có, em không biết gì hết, anh, xin anh hãy đưa em về nhà, em không muốn ở lại bênh viện, em ghét bệnh viện.” La Tiêu Phụng vừa khóc vừa nói.
“Có phải cô ta có súng không?” Nhân viên cảnh sát lại hỏi.
Lần này La Tiêu Phụng không lắc đầu, cũng không nói gì, chỉ ngẩn người ra nhìn vào mình.
“La Tiêu Phụng, nếu như cô không thành thật khai báo, vậy thì chúng tôi sẽ không thể bảo vệ cô, chỉ có nói ra, phía cảnh sát mới có thể bảo vệ cô an toàn, cô hãy suy nghĩ kĩ đi, muốn bao che cho tội phạm giết người, hay hợp tác với phía cảnh sát?” Nhân viên cảnh sát nói lí với La Tiêu Phụng.
“Đúng vậy, Tiêu Phụng, Hồ Tiêu Lương là hung thủ đã giết hại mẹ cô, nếu như mẹ cô biết cô bao che cho Hồ Tiêu Lương, cô nghĩ rằng ở nơi chín suối...”
“Cô ta có súng, cô ta sẽ giết tôi, tôi không dám nói...” La Tiêu Phụng liên tục lắc đầu, như thể Hồ Tiêu Lương đang ở trước mặt vậy.
“Tiêu Phụng, cô nói cho chúng tôi biết, có phải Hồ Tiêu Lương đã đến đây không? Còn nữa cô ta đã nói với cô những gì? Chỉ cần cô nói thật, sáng sớm mai tôi sẽ làm thủ tục xuất viện cho cô.” Lăng Duy Khiết biết La Tiêu Phụng nhất định biết, vì vậy đã dụ dỗ cô ta.
“Em muốn đi ngay bây giờ.” La Tiêu Phụng nhìn chằm chằm vào Lăng Duy Khiết, cô ta không muốn ở lại bệnh viện dù chỉ một phút.
“Bệnh viện đã tan làm rồi, không làm được thủ tục xuất viện, nhưng mà tôi hứa với cô, sáng sớm mai sẽ làm thủ tục xuất viện cho cô.” Để dỗ La Tiêu Phụng nói ra tình hình của Hồ Tiêu Lương, Lăng Duy Khiết lại một lần nữa chịu đựng nói.
“Cô ta... Cô ta có súng, cô ta sẽ giết tôi?” La Tiêu Phụng co rúm người lại.
“Vậy cô biết cô ta bây giờ đang ở đâu không?” Nhân viên cảnh sát nghiêm nghị hỏi.
“Tôi... Tôi đã đưa chìa khóa nhà cho cô ta, có thể... sẽ ở nhà tôi, nhưng mà bây giờ các người phải giúp tôi chuyển viện, tôi không muốn ở lại bệnh viện này, cô ta sẽ lại đến.” La Tiêu Phụng hoảng sợ hét lên, sợ rằng mấy người đàn ông này sẽ bỏ cô lại mà đi.
“Tôi sẽ thông báo đồng nghiệp canh gác ở đây.” Nhân viên cảnh sát nói, rồi liền gọi điện thoại về cục để xin sự giúp đỡ.
Sau khi bàn giao xong, Lăng Duy Khiết chủ động nói: “Tôi đi cùng anh, tôi biết cô ta ở đâu.”
Nếu như là chỗ ở của La Tiêu Phụng thì Lăng Duy Khiết biết khá rõ, hơn nữa anh không thể chờ đợi mà muốn bắt ngay người phụ nữ kia lại, tốt nhất nên sớm tuyên án thì hơn để tránh đêm dài lắm mộng.
“Hai người ở lại đây, cô ta có súng, hai người đi sẽ không an toàn, tôi đã thông báo xin ứng viện từ đồng nghiệp rồi.” Bạn học của Thẩm Hạo Trự nhìn Lăng Duy Khiết nói.
“Để chúng tôi đi cùng đi, không tận mắt thấy người phụ nữ đó bị bắt, trong lòng tôi không yên tâm được.” Thẩm Hạo Trự cũng nói.