Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh đều không yên tâm việc ở nhà, ăn cơm ở nhà thị trưởng xong liền về luôn, có điều lại để hai đứa trẻ ở lại đó, một mặt là ở cùng với người ông bà, một mặt là cũng sợ đám trẻ sau khi về nhà lại trở thành đối tượng để Hồ Tiêu Lương tấn công.
“Bố ơi, bố phải về thì về một mình là được rồi, sao cứ phải kéo theo mẹ về làm gì chứ.” Hai đứa nhỏ bĩu môi không vui.
“Khụ, Duệ Duệ, con có muốn làm anh nữa không?” Lăng Duy Khiết hắng giọng, ngồi xổm xuống hỏi cậu con trai.
Thấy cậu con trai gật đầu rất mạnh, anh liền hài lòng quay sang chỗ Lâm Lâm, “Lâm Lâm, vậy con có muốn có em gái không.”
Khanh Khanh nghe đến đây liền đỏ ửng mặt lên, sị mặt nói: “Khiết à, anh đang nói linh tinh gì trước mặt bọn trẻ vậy.”
“Đây đâu phải nói linh tinh đâu.” Lăng Duy Khiết đứng dậy ôm lấy Khanh Khanh, chẳng thấy xấu hổ tí nào.
Vốn dĩ Lăng Duy Khiết chỉ là dỗ dành bọn trẻ thôi, ai ngờ đâu mẹ vợ lại xem là thật liền nghiêm nghị nói: “Khiết à, con phải nghe lời nác sĩ đấy, sức khỏe Khanh Khanh vẫn chưa hồi phục, lúc này mà muốn có con là không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Ha ha ha ha... Anh rể, em thấy anh vẫn nên về một mình đi thì hơn, tránh... Được được, em không nói nữa, ha ha ha...” Thấy Lăng Duy Khiết trừng mắt lên nhìn, Vương Trị Văn liền vội vàng che miệng lại.
“Mẹ à, bọn con đi thăm Tiêu Phụng, con bé một mình trong bệnh viện sẽ suy nghĩ linh tinh, mai chúng con lại tới.” Khanh Khanh thấy Lăng Duy Khiết không thoát ra được nên liền giải vây cho anh.
“Con đi đi, để Lâm Lâm và Duệ Duệ không sao đâu, để Trị Văn ở cùng bọn trẻ là được.”
Lúc Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh đang trên đường đi đến bệnh viện thì phòng bệnh của La Tiêu Phụng lại có thêm một vị khách không mời mà đến.
Vì lí do thời tiết nên ai ra ngoài cũng đều ôm chặt lấy người cho ấm, vậy nên lúc có người đến thăm bệnh nhân, y tá cũng chỉ hỏi qua mà không hề quan tâm lắm.
La Tiêu Phụng trốn trong bệnh viện còn tưởng là Khanh Khanh đến thế là liền oán trách: “Chị, sao chỉ có mình chị đến thế, có phải anh ghét em...”
“Loại phụ nữ như cô thì lấy đâu ra đàn ông thích chứ.” Người đến thăm đó khóa trái cửa lại, sau đó liền cười lạnh lùng.
“Cô không phải là... Hồ Tiêu Lương sao, sao cô lại...”
“La Tiêu Phụng, nếu cô giám hét lên, tôi sẽ lập tức tiễn cô đi gặp mẹ cô, nói cho cô biết giờ tôi chẳng sợ gì hết, dù sao giết một người cũng là giết, hai người cũng là giết.” Hồ Tiêu Lương nói rồi, trong tay liền có thêm một khẩu súng. La Tiêu Phụng sợ đến nỗi không dám nhúc nhích, sững sờ nhìn nòng súng màu đen đang không ngừng dí sát lại mình kia.
“Cô, không phải cô bị bắt rồi sao? Khẩu súng này chắc không phải đồ chơi đấy chứ?” Khẩu súng dí trên thái dương, La Tiêu Phụng có chút sợ hãi, nhưng đây không phải Mỹ, muốn kiếm được một khẩu súng đâu có dễ đến thế, huống hồ Hồ Tiêu Lương còn thoát ra được.
“Cô muốn thử không?” Hồ Tiêu Lương cười gian xảo rồi lên đạn.
“Không, không... Cô đừng bóp cò, chỉ cần cô không giết tôi thì cô bảo tôi làm gì tôi cũng đồng ý hết.” La Tiêu Phụng nhắm chặt mắt, cả người không ngừng run lên, cô ta sợ chết khiếp rồi, cô ta không muốn chết, cô ta còn chưa được sống cuộc sống sung sướng mà.
“Tôi hỏi cô, Thẩm Khanh Khanh có phải rất hay đến thăm cô không?” Hồ Tiêu Lương hung ác hỏi.
“Không, tôi vào viện bao nhiêu ngày nay rồi, bọn họ chỉ trưa nay mới đến thôi.” La Tiêu Phụng lập tức trả lời.
Cô ta biết người mà Hồ Tiêu Lương muốn giết nhất định là Thẩm Khanh Khanh, cô ta tuyệt đối sẽ không giết cô đâu, cô ta chắc chắn đã đến nhà họ Lăng rồi, chỉ là nhà họ Lăng còn có vệ sĩ ở đó nữa, người bình thường căn bản không có cách nào đến gần được. Nhất định là như vậy nên Hồ Tiêu Lương mới xuất hiện ở đây.
“Buổi tối có phải bọn họ vẫn đến nữa không?” Súng của Hồ Tiêu Lương dí mạnh vào đầu La Tiêu Phụng.
“Không... Không biết, cô Hồ à, mong cô bỏ súng ra được không? Bộ dang tôi thế này rồi lẽ nào cô còn sợ tôi chạy mất được sao.” La Tiêu Phụng thực sự sợ muốn chết cái nòng súng đen ngòm kia rồi, chỉ sợ nhỡ tay Hồ Tiêu Lương ấn vào cò súng thì cô ta sẽ phải đi gặp diêm vương mất.
“Cô muốn lừa tôi...” Hồ Tiêu Lương tức giận sau đó liền giáng xuống một cái tát.
La Tiêu Phụng giơ tay lên che mặt theo bản năng, nhưng súng của Hồ Tiêu Lương lại đã di chuyển vào mồm cô ta, đồng thời cảnh cáo: “Nếu cô dám lừa tôi thì bây giờ tôi sẽ tiễn cô lên tây thiên...”
“Chị Linh, chị thật sự hiểu lầm rồi, chị biết em cũng ghét Thẩm Khanh Khanh mà, nhưng mà bây giờ em đang phải ăn nhờ ở đậu, không thể không gọi chị ta một tiếng chị gái được, nhưng có anh em ở đây chị muốn giết cô ta thật sự đâu có dễ đến vậy, đặc biệt là ở nhà họ Lăng, chị muốn giết cô ta thì cơ hội duy nhất là trong bệnh viện, em có thể bảo đảm với chị trưa mai cô ta nhất định sẽ đến.” Dù mặt đang rất đau nưng La Tiêu Phụng cũng không dám động đậy.
Giờ cô ta chỉ muốn tha mạng thôi, còn lại đều không quan trọng. Nếu Hồ Tiêu Lương có thể giết được Thẩm Khanh Khanh là tốt nhất, vậy thì cô ta sẽ được coi là chủ nhân của nhà họ Lăng rồi. Đương nhiên nếu Hồ Tiêu Lương không giết được Thẩm Khanh Khanh cũng chẳng sao, dù sao cho dù trong Hồ Tiêu Lương và Thẩm Khanh Khanh, ai chết cũng đều không có hại với cô ta.
“Không được phép gọi tôi là chị Linh, tôi không có phúc phận tốt như Thẩm Khanh Khanh đâu, không có đứa em gái lòng dạ rắn độc như cô.” Hồ Tiêu Lương cười khẩy.
“Được, được, tôi im miệng, thực ra là tôi muốn nói nếu cô muốn giết Thẩm Khanh Khanh cũng không phải có thể lập tức giết được, ngược lại tôi lại có một nơi rất tốt, có thể tạm thời bảo vệ cô.” La Tiêu Phụng đẩy khẩu súng trong tay Hồ Tiêu Lương ra.
Lần này Hồ Tiêu Lương lại không còn hung dữ cầm súng chỉ vào cô ta nữa.
“Nói.”
“Tôi có thể khẳng định rằng trước khi tôi xuất viện, mỗi buổi trưa, Thẩm Khanh Khanh đều sẽ đến thăm tôi, nhưng giờ nếu cô hành động lỗ mãng thì có giết được Thẩm Khanh Khanh hay không còn chưa chắc, quan trọng nhất là giờ cô tự mình lộ diện thế này, tôi nghĩ chẳng ai muốn chết đâu, mà giờ cô chắc chắn là không có chỗ để đi nên tôi sẽ kiếm chỗ ở cho cô, nhưng cô phải đồng ý với tôi, chỉ được phép giết Thẩm Khanh Khanh, không được phép ra tay với anh trai tôi.” La Tiêu Phụng đưa ra điều kiện với Hồ Tiêu Lương.
“Hứ, cô nghĩ cô có tư cách ra điều kiện với tôi sao?” Hồ Tiêu Lương lạnh lùng giễu cợt.
“Đúng là tôi không có tư cách, nhưng tối nay cô giết tôi thì cô cũng chẳng sống nổi, cô có thể thoát được một lần, hai lần, nhưng tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba đâu, cô có thể cân nhắc xem sao, tôi có thể kiếm chỗ nương thân cho cô, cô muốn giết Thẩm Khanh Khanh thì cần cơ hội thôi, cũng đâu cần vội vàng vào lúc này chứ, cô Hồ à, không có mạng ai quan trọng hơn tính mạng mình đâu, cô nói có phải không?” La Tiêu Phụng vừa nói vừa ngồi dậy.
Hồ Tiêu Lương chỉ là suy nghĩ một lát rồi liền nói: “Nơi nào?”
“Nhà tôi, tuy phòng đó là tôi thuê nhưng tôi đã trả tiền phòng của một năm rồi, vậy nên trong thời gian ngắn chủ nhà sẽ không đến tìm đâu, hơn nữa tuyệt đối sẽ không ai nghĩ cô sẽ ở chỗ tôi đâu.” La Tiêu Phụng nói rồi đưa tay kéo chiếc ngăn kéo trên chiếc tủ đầu giường ra, lấy từ trong đó ra một chùm chìa khóa, tiếp tục nói: “Đây là chìa khóa, cô tự mình nghĩ kĩ đi, người xưa không phải đã nói giữ được rừng núi xanh thì không sợ không có củi đốt sao.” La Tiêu Phụng nói một cách mê hoajcwm, chỉ cần cô ta đặt đúng cửa vậy thì hôm nay cô ta sẽ không phải chết.
La Tiêu Phụng đã đặt đúng cửa, Hồ Tiêu Lương chấp nhận lời đề nghị của cô ta rồi cầm chiếc chìa khóa La Tiêu Phụng đặt ở trên tủ đầu giường lên.
“La Tiêu Phụng, nếu cô dám lừa tôi thì tôi sẽ cho cô còn thảm hơn mẹ cô đấy.” Hồ Tiêu Lương cầm chìa khóa trong tay rồi cảnh cáo.
“Sẽ không đâu, tôi biết mục tiêu của cô Hồ không phải tôi, hi vọng cô Hồ ở đó vui vẻ.” La Tiêu Phụng ở đằng sau nói vọng theo.
Cô ta dường như không hề sợ Hồ Tiêu Lương sẽ ra tay với cô ta tí nào cả, lại càng không có ý định báo cảnh sát nữa, lẽ nào cô ta thật sự muốn nối giáo cho giặc sao?
Hồ Tiêu Lương cầm chìa khóa rồi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện. Lúc ra khỏi thang máy, cô ta bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói.
“Khanh Khanh, muộn thế này rồi, chắc cô ấy đã nghủ rồi, giờ chúc ta lên đấy có ổn không?”
Đó là giọng của Khiết, Hồ Tiêu Lương nghiêng đầu theo bản năng lại nhìn thấy Lăng Duy Khiết và Thẩm Khanh Khanh. Cô ta thầm nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, một tay tự nhiên thò vào trong túi.
La Tiêu Phụng đáng ghét, lại dám lừa cô ta, đáng ghét. Nhìn Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh đi vào trong thang máy, bàn tay đang đặt trong túi của cô ta cuối cùng vẫn là rút ra.
Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh đi đến trước cửa phòng bệnh rồi gõ cửa.
La Tiêu Phụng trong phòng bệnh vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, tóc tai liền dựng hết cả lên, cô ta vừa mới lừa được Hồ Tiêu Lương đi, sao cô ta lại quay lại nữa rồi? Lẽ nào Hồ Tiêu Lương còn muốn giết cả cô ta nữa.
Cô ta sợ đến nỗi lấy gối bịp chặt lấy đầu, nếu không phải do chân không cử động được thì cô ta chắc chắn đã trốn đi từ sớm rồi.
Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh không nghe thấy tiếng trả lời nên liền khẽ đẩy cửa vào, định cất đò vào đấy rồi đi nhưng vừa vào trng phòng bệnh lại không thấy La Tiêu Phụng, chỉ nhìn thấy chăn lồi lên trên giường lại còn không ngừng bị kéo vào nữa.
Lăng Duy Khiết liền đi lên trước lột chăn ra.
“Đừng giết tôi, cầu xin cô đừng giết tôi, tôi đảm bảo sẽ không nói ra đâu, cầu xin…”
“Tiêu Phụng, em làm sao vậy?” Khanh Khanh thấy Tiêu Phụng kì lạ như vậy liền lo lắng nói.
“Chị, là anh chị à.” Nghe thấy giọng Khanh Khanh, La Tiêu Phụng mới ngẩng đầu dậy mở mắt ra.
“Không thì là ai chứ?” Lăng Duy Khiết nghi hoặc nói.
“Không có gì, em… Em gặp ác mộng, anh, chị, sao muộn vậy rồi hai người mới đến.” La Tiêu Phụng lắc đầu, sợ hãi bất an mà trả lời.
Cô ta định nói nhưng lại không dám nói, một là do sợ Hồ Tiêu Lương báo thù, hai là cô ta thấy Thẩm Khanh Khanh thật sự là không vui. Hai người họ là cùng một mẹ sinh ra nhưng số phận lại hoàn toàn không giống nhau.
Thẩm Khanh Khanh vì bị mẹ bỏ rơi mà ngược lại lại hạnh phúc hơn cô ta, có được nhiều hơn cô ta, không những có thể trở thành con gái nhà giàu có mà còn được gả ch người giàu có đẹp trai như Lăng Duy Khiết, cô ta hận số phận không công bằng.
Vừa nghe thấy giọng điệu chất vấn đó của La Tiêu Phụng, Lăng Duy Khiết liền tức giận, ném luôn chăn xuống rồi đáp: “La Tiêu Phụng, cô nói cái giọng kiểu gì vậy hả, chúng tôi đến thăm cô mà cô còn có cái thái độ như vậy à?”
“Em không có… Chị, em ở mọt mình sợ lắm, chị có thể ở lại đây với em không?” La Tiêu Phụng biết không thể chọc giận Lăng Duy Khiết được nên liền chuyển hướng sang cầu cứu Khanh Khanh.
Chỉ cần Thẩm Khanh Khanh ở đây thì cho dù Hồ Tiêu Lương có đến cô ta cũng sẽ chẳng xảy ra chuyện gì đâu.
“La Tiêu Phụng, cô đừng được đằng chân lân đằng đầu, vợ tôi tuyệt đối sẽ không ở lại với ai ngoài tôi đâu.” Lăng Duy Khiết nói rồi kéo tay Khanh Khanh định đi.
“Tiêu Phụng, trong bệnh viện có y tá trực ban, nếu có chuyện gì thì em có thể gọi y tá bất cứ lúc nào, chị còn hai đứa nhỏ nữa, thực sự không thể ở lại cùng em được.” Khanh Khanh biết Lăng Duy Khiết không vui nên liền giải thích với La Tiêu Phụng.