Mùng một tết, tất cả những người lớn tuổi đều đã thức dậy, hai đứa trẻ cũng đã dậy. Nhưng Thẩm Hạo Trự và Vương Trì Văn còn đang ngủ say. Không còn cách nào, hai người họ lôi kéo Lăng Duy Khiết cùng đấu trò địa chủ suốt cả đêm, mãi đến gần sáng mới ngủ.
Nhưng hôm nay là mùng một tết, những người lớn tuổi đã quyết định sẽ đi ra ngoài. Nhân vật quan trọng của ngày hôm nay là hai đứa trẻ nên chủ yếu sẽ dẫn chúng ra ngoài, đương nhiên không thể thiếu được hai “tài xế” là Thẩm Hạo Trự và Vương Trì Văn.
"Ông ngoại, hai cậu còn chưa dậy, chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Hôm nay chúng ta còn ra ngoài không?" Lâm Lâm và Duệ Duệ chu cái miệng nhỏ nhắn, uất ức nói.
Đối với bọn trẻ, đây chính là một ngày tốt để chơi đùa, hơn nữa có nhiều người đi cùng và nuông chiều như vậy thì đương nhiên càng chơi vui hơn rồi.
"Hay là ông gọi điện thoại bảo hai tài xế đến đây vậy!" Ông ngoại thị trưởng nhìn hai cháu ngoại, vui vẻ nói.
"Bố, không cần đâu, chúng con đã dậy rồi." Bên này vừa nói xong, đã thấy Vương Trì Văn và Thẩm Hạo Trự vừa ngáp vừa đi từ trên tầng xuống.
Việc chơi đùa không bao giờ là đủ đối với trẻ con, cũng giống như tất cả chúng ta, luôn mong đến năm mới, nhưng năm mới chỉ có vài ngày. Từ mùng ba tết, Vương Trì Văn và Thẩm Hạo Trự sẽ bắt đầu bận rộn. Còn thị trưởng Vương có rất nhiều người tới chúc tết, nên mùng hai sẽ trở về, chỉ còn lại hai người già ở nhà họ Lăng.
Lăng Duy Khiết vốn định ở thêm với vợ con mấy ngày, nhưng không ngờ Hạ Dụng lại gọi điện hẹn gặp.
Nếu là người khác, Lăng Duy Khiết chắc chắn sẽ không ra ngoài, nhưng Hạ Dụng thì khác. Anh ta chẳng những là anh em tốt, sau khi anh và Khanh Khanh gặp lại, anh ta đã giúp đỡ họ rất nhiều. Bây giờ anh ta có việc, Lăng Duy Khiết đương nhiên không thể bỏ mặc.
Ngày tết nhưng Sí Duyên không đóng cửa, không những thế mà khách còn nhiều hơn trước. Lăng Duy Khiết là một trong những ông chủ đã lâu không tới.
"Hạ Dụng, sao tết năm nay anh không ở nhà với người lớn tuổi, mà lại chạy đến đây uống rượu buồn vậy?" Lúc Lăng Duy Khiết đến thì Hạ Dụng đã hơi say rồi.
Lăng Duy Khiết vội vàng đỡ anh ta lên ghế sa lon. Anh quen biết với Hạ Dụng bảy năm. Trong bảy năm này, từ trước đến nay Hạ Dụng không bao giờ để cho mình say. Cho dù có uống rượu, anh ta cũng chỉ uống vừa phải. Tết này đã xảy ra chuyện gì vậy?
"A Khiết, cô ấy không chết, cô ấy không chết…" Hạ Dụng đột nhiên nắm lấy Lăng Duy Khiết gào lên như phát điên vậy.
"Hạ Dụng, ai không chết?" Lăng Duy Khiết không hiểu ra sao.
"San San, cô ấy còn sống, cô ấy vẫn chưa chết, A Khiết, San San của tôi còn sống." Hạ Dụng nắm lấy Lăng Duy Khiết rồi đột nhiên thả ra, cả người ngã lăn trên thảm.
"San San là cô gái anh yêu à?" Lăng Duy Khiết kinh ngạc, ngồi ở trên thảm nhìn Hạ Dụng với vẻ không tin.
Bảy năm trước, khi anh quen Hạ Dụng, anh ta vẫn lẩm bẩm về cái tên này. Sau này Hạ Dụng nói cho anh biết về chuyện giữa anh ta và cô gái tên San San kia. Nhưng anh nhớ Hạ Dụng từng nói cô ấy đã chết. Cũng bởi vì cô ấy qua đời mà Hạ Dụng mới say rượu, trúng độc cồn. Tính ra bây giờ cũng được mười năm rồi.
Một người đã chết mười năm còn sống lại à? Nhưng nếu thật như vậy, Hạ Dụng phải vui mừng mới đúng, tại sao anh ta lại có bộ dáng này?
"Không, cô ấy là vợ tôi, là người vợ tôi yêu sâu đậm." Hai mắt Hạ Dụng đỏ ửng, hình như đã khóc.
"Vậy cô ấy đâu?" Lăng Duy Khiết nghi ngờ hỏi. Phản ứng của Hạ Dụng thật sự quá khác thường, hơn nữa cũng không thể giải thích được.
"Không biết, tôi chỉ nhận được một lá thư và một bức ảnh." Hạ Dụng lắc đầu lại đột nhiên cười lên, anh ta vừa khóc vừa cười như vậy thật sự làm cho Lăng Duy Khiết không yên tâm.
"Anh nhận được từ bao giờ?" Lăng Duy Khiết hơi lo lắng, nếu thật sự là San San của Hạ Dụng, vì sao đã qua mười năm, đến bây giờ người này mới xuất hiện? Hơn nữa còn gửi thư và ảnh. Điều này có chút không bình thường.
"Tôi nhận được từ một tuần trước, nhưng sau khi điều tra, tôi không ngờ lá thư này được gửi từ trong thành phố. Một tuần nay tôi vẫn luôn tìm mà không hề có manh mối nào." Hạ Dụng uống hết cốc nước giải rượu được phục vụ đưa đến, bi thương nói.
"Nếu cô ấy gửi thư cho anh, vậy anh cứ chờ đi, cô ấy nhất định sẽ xuất hiện thôi." Lăng Duy Khiết cũng không biết nên nói gì nữa. Lúc này, điều anh có thể làm là ủng hộ anh ta.
"A Khiết, liệu có phải là cô ấy không? Mười năm trước, tôi đã nhìn cô ấy rơi xuống biển, tôi tìm kiếm thế nào cũng không tìm được. Liệu có thể không..." Hai tay Hạ Dụng ôm đầu. Anh ta chưa bao giờ quên được cảnh tượng của mười năm trước, anh ta đã tận mắt nhìn thấy San San bị sóng biển cuốn đi. Chuyện này có thể là thật không? Anh ta không dám tin.
"Hạ Dụng, nếu đúng như anh nói thì làm sao anh có thể dựa vào một lá thư và một bức ảnh mà đã kết luận là cô ấy được?" Lăng Duy Khiết nghi ngờ nhìn Hạ Dụng, chỉ thấy anh ta lấy từ trong người ra một lá thư.
"Chữ viết này, bức ảnh này đều không sai, tôi chắc chắn là cô ấy." Hạ Dụng nói và đưa bức ảnh cho Lăng Duy Khiết xem.
Chỉ có điều Lăng Duy Khiết xem cũng chẳng có tác dụng gì. Mười năm trước, anh còn chưa quen biết Hạ Dụng chứ đừng nói tới cô San San này. Anh chỉ muốn hỏi, có phải anh ta đã nhìn nhầm không.
Dù sao cũng đã mười năm rồi, hồi tưởng lại mười năm trước, Lăng Duy Khiết còn không nhớ mình đã từng làm gì, huống hồ là một người hay một vài kiểu chữ.
Cho dù bảo anh nhớ lại tên và mặt mũi của bạn học mười năm trước, anh cũng không nghĩ ra được. Anh cảm thấy có thể là Hạ Dụng nhớ mong quá thành bệnh thôi.
"Hạ Dụng, nếu như lá thư này không phải do San San viết, hoặc có người cố ý giả mạo San San, anh..."
"Không đâu, chuyện này đã qua mười năm, không có người nào rảnh rỗi đi làm việc như vậy cả." Hạ Dụng không chờ Lăng Duy Khiết nói xong đã lập tức phủ nhận.
"Nếu vậy, anh càng không nên uống rượu." Lăng Duy Khiết khuyên can. Anh lo lắng Hạ Dụng có thể sẽ đau lòng.
Nếu chỉ đau buồn một chút thì cũng thôi, nhưng từ chuyện Hạ Dụng uống rượu tối nay, anh thấy rất lo lắng về hậu quả của chuyện giả mạo này. Nếu như lá thư và bức ảnh này đều là giả, như vậy Hạ Dụng rất có thể sẽ trở lại là người mà anh quen bảy năm trước.
"Đúng vậy, tôi sẽ chờ thêm. Bây giờ đang tết, có thể cô ấy bận." Hạ Dụng tự an ủi mình. Nhưng đột nhiên anh ta thấy hơi sợ hãi và bất an. Bởi vì từ mười năm trước, sau khi mất đi San San, anh ta đã buông thả bản thân, không chỉ sống mơ mơ màng màng, mà còn đổi hết người phụ nữ này tới người phụ nữ khác. Anh ta như vậy còn xứng với cô ấy nữa không?
"Đúng vậy đấy! Hạ Dụng, nếu như anh thật sự không có gì để làm thì chăm sóc hai thằng nhóc nghịch ngợm nhà tôi đi?" Lăng Duy Khiết sợ Hạ Dụng ở một mình sẽ suy nghĩ linh tinh, nên quyết định cho anh ta mượn hai cậu con trai cưng của mình.
Thứ nhất là có trẻ con ở cùng Hạ Dụng, anh ta sẽ không suy nghĩ quá nhiều. Thứ hai, khi anh và Khanh Khanh thân mật cũng sẽ không còn hai cái bóng đèn cản trở này nữa, đúng là một công đôi việc.
"Đừng, tôi không giải quyết được hai cậu con trai thiên tài của anh đâu, không chừng còn bị bọn chúng chỉnh lại ấy chứ!" Hạ Dụng vừa nghe thế thì vội vàng xua tay.
Hai cậu con trai của Lăng Duy Khiết rất tinh quái, khi dễ thương thì làm người ta yêu thích, nhưng một khi đã giở trò đùa dai thì chúng còn đáng sợ hơn cả ác ma nữa. Anh ta còn muốn sống thêm mấy năm, còn phải tìm San San nũa chứ?
Trong lúc hai người đang nói chuyện, bỗng có người phục vụ hoảng hốt chạy vào, lắp bắp nói: "Ông chủ, không xong rồi, có một đứa trẻ tới, cứ khăng khăng muốn tìm anh, ngay cả bảo vệ cũng không thể nào bảo nó đi được."
"Tìm tôi hay tìm A Khiết?" Vừa nghe nói là đứa trẻ, Lăng Duy Khiết và Hạ Dụng đều nghĩ đến Lâm Lâm và Duệ Duệ. Trẻ con to gan như vậy, dám đến câu lạc bộ cao cấp này thì cũng chỉ có hai thằng nhóc đó thôi.
"Không phải là tìm tổng giám đốc Lăng, mà là tìm ngài." Người phục vụ trả lời.
"Tìm tôi à?" Hạ Dụng đột nhiên cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, cũng không biết có phải vừa rồi uống hơi nhiều hay không mà giờ ngay cả nói chuyện cũng thấy líu lưỡi.
"Anh cứ tạm thời ở đây, để tôi đi xem trước cho." Lăng Duy Khiết ấn Hạ Dụng xuống, bảo anh ta ngồi xuống nghỉ ngơi, còn anh ra ngoài xem thử.
"Không sao đâu. Nếu có trẻ con tới tìm tôi, vậy cứ để cho nó vào." Hạ Dụng kéo Lăng Duy Khiết lại. Chỉ là một đứa trẻ con, căn bản không có gì để anh ta phải lo lắng, cứ cho đứa trẻ đó vào là được rồi.
"Cũng được, vậy bảo đứa bé kia vào đây đi." Lăng Duy Khiết gật đầu. Chỗ này là câu lạc bộ cao cấp, nếu nhỡ lát nữa đứa bé kia vừa khóc vừa làm ầm ĩ ở bên ngoài làm ảnh hưởng đến khách thì không tốt lắm.
Người phục vụ chạy ra ngoài. Chỉ lát sau, anh ta đã chạy về, cúi đầu ủ rũ nói: "Ông… ông chủ, đứa trẻ không chịu vào, nó… nó muốn anh ra ngoài nói chuyện."
"Đứa trẻ khoảng bao nhiêu tuổi vậy?" Hạ Dụng và Lăng Duy Khiết đều nhíu mày. Đây là con nhà ai mà kiêu căng thế?
"Có vẻ... tôi không nói chính xác được, nó rất cao, hình như..." Đột nhiên người phục vụ nhìn chằm chằm vào Hạ Dụng.
"Hình như cái gì?" Lăng Duy Khiết cũng theo ánh mắt của người phục vụ nhìn về phía Hạ Dụng.
"Nó hơi giống ông chủ. Nhất là ánh mắt đó. Ông chủ, có phải là anh..."
"Không thể nào. Năm nay Hạ Dụng mới hai mươi chín tuổi, làm sao có thể..." Lăng Duy Khiết trừng mắt với người phục vụ, đang muốn bảo anh ta nói linh tinh, lại thấy Hạ Dụng đứng lên, lao vọt ra ngoài, có thể bởi vì đầu anh ta choáng váng, lúc ra cửa hình như còn bị cộc đầu.
Có tiếng “cốp” vang lên, nhưng anh ta thậm chí còn không kêu đau, chạy tiếp ra ngoài. Lăng Duy Khiết liếc nhìn người phục vụ sau đó vội vàng đi theo.
"Cậu bạn nhỏ, xin hỏi cháu... cháu có phải họ Hứa không?" Nhìn đứa trẻ, Hạ Dụng hơi run rẩy hỏi. Anh ta có thể may mắn giống như Lăng Duy Khiết không?
"Không, tôi họ Hạ, hãy trả cho tôi một triệu hai trăm nghìn đô la Mỹ. Tiền mặt hay chuyển khoản đều được." Đứa trẻ nói xong thì lấy ra một tập tài liệu rất dày, còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “đô la”.
Hạ Dụng liếc nhìn qua, tất cả tập tài liệu này đều viết bằng tiếng Anh, trên đó viết tiền sinh đẻ, sữa bột, tã, quần áo, học phí...
"Cháu… cháu thật sự là con… con trai tôi à?" Khi Lăng Duy Khiết đi từ bên trong ra thì thấy Hạ Dụng đang khóc như một kẻ ngốc, cho dù đang rơi nước mắt nhưng trên mặt vẫn tươi cười.
"Có thể, nhưng điều này không quan trọng, tôi đã qua tuổi cần có bố rồi. Chỉ là không muốn để ông thiếu nợ nên mới tới tìm ông thôi. Làm phiền ông trả tiền nhanh lên, tôi còn vội lên máy bay nữa." Đứa trẻ choai choai đứng ở trước mặt Lăng Duy Khiết, nói chuyện với dáng vẻ bất cần.
"Mẹ con cũng tới sao?" Hạ Dụng hình như không nghe thấy lời đứa trẻ nói, hỏi tiếp.
"Thật ngại quá, bố mẹ tôi đi hưởng tuần trăng mật rồi." Đứa trẻ nhún vai, cười ngọt ngào.
"Bố? Con… cô ấy kết hôn rồi?" Hạ Dụng như bị điện giật, cơ thể run lên, tập tài liệu trong tay cũng rơi xuống đất. Lăng Duy Khiết bước vội tới đỡ lấy Hạ Dụng đang lảo đảo muốn ngã.
"Sao ông nói nhiều thế? Ông có trả tiền hay không? Nếu như không trả tiền, tôi sẽ đổi họ." Thằng nhóc trước mặt nói chuyện rất phách lối.