CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 150: Làm thế nào để ngăn cản la mị quỳnh




Sau khi Lăng Duy Khiết tỉnh dậy, biết được Khanh Khanh đã tỉnh, anh vội vã chạy tới phòng bệnh, lúc này Khanh Khanh đang ăn cháo, nhìn thấy khuôn mặt hõm xuống của Lăng Duy Khiết, nước mắt cô tràn mi.

“Ông xã …” Khanh Khanh nhìn thấy Lăng Duy Khiết, trong nháy mắt hiểu rõ, có một loại đàn ông có lẽ không thích đem yêu treo bên miệng, nhưng họ lại có thể dùng hành động để chứng minh tình yêu của họ đối với người mình yêu, không ai khác, A Khiết chính là một người đàn ông như thế.

Cho tới nay, cô vẫn cho rằng Lăng Duy Khiết không đủ yêu mình, thậm chí là không yêu cô, bởi vì bọn họ gặp nhau, quen nhau cứ như một bộ phim vậy. Chỉ là cô không có nghĩ tới, cho dù như vậy nhưng cô lại yêu anh. Cũng như thế, anh cũng yêu cô, cũng không cần bất cứ lý do gì. Là bởi vì chính cô không bỏ xuống được, nhất là sau khi biết chuyện Hồ Tiêu Lương, trong lòng cô vẫn luôn có một bóng ma.

“Vợ, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi.” Lăng Duy Khiết đi tới trước giường, đỡ Khanh Khanh ngồi dậy gắt gao ôm vào trong ngực, cho dù là đã ôm cô như thế này nhưng tay của anh vẫn đang run rẩy, anh rất sợ đây chỉ là ảo giác của mình, cho đến khi cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Khanh Khanh, sự hoảng sợ bất an trong lòng anh mới được buông xuống.

“Em xin lỗi, đã làm anh lo lắng.” Sau khi đã được nghỉ ngơi, giọng của Khanh Khanh đã tốt lên rất nhiều, tuy rằng bị Lăng Duy Khiết ôm như vậy có hơi đau, nhưng cô không quan tâm, có lẽ cứ ôm mãi như vậy, cô cũng bằng lòng, những ngày ngủ say, tuy rằng cô chỉ nằm ở đây, nhưng cô cũng đã phải đấu tranh với bóng tối. Mấy ngày qua, cô cảm giác mình như bị người ta nhốt trong một căn phòng tối nhỏ, chỉ cần cô hơi phân tâm, là sẽ bị bóng tối đó cắn nuốt, thật may mắn, may mắn là A Khiết đã đến, cứu cô từ trong bóng tối ra ngoài.

“Hứa với anh, sau này không được làm việc ngu ngốc thế này nữa được không? Bất kể đi đến đâu, cũng phải nói trước với anh một tiếng.” Giọng Lăng Duy Khiết run rẩy.

Khanh Khanh cảm thấy trên gáy có chút ẩm ướt, đó là nước mắt của Lăng Duy Khiết, chúng đốt cháy lòng cô, suốt một tháng Khanh Khanh mê man, Lăng Duy Khiết có bi phẫn như thế nào cũng chỉ gào thét, cho tới bây giờ vẫn không rơi một giọt nước mắt, vậy mà lúc này, anh lại giống như một đứa trẻ khóc lên thành tiếng.

“Ba ba, ba đừng khóc, sau này… sau này con và em trai nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không bao giờ… nghịch ngỡm nữa, ô ô ô…” Nhìn thấy cả ba và mẹ đều khóc, bọn trẻ cũng khóc theo.

“Khanh Khanh, A Khiết, các con đây là…” Hai người cha trở về, nhìn thấy một nhà bốn người bọn họ ôm nhau khóc.

“Đến đây, tiểu bảo bối, đừng khóc, đến đây với ông ngoại nào.” Thị trưởng thật tự nhiên tiến đến ôm hai đứa nhỏ lên, hai chữ ông ngoại này cũng thốt ra.

Chỉ là Khanh Khanh và Lăng Duy Khiết dường như không nghe thấy, nhưng hai đứa nhỏ lại khác.

“Ông ơi, ông ngoại của tụi con ở đó, ông không phải là ông ngoại.” Duệ Duệ còn nghiêm túc sửa lại, cũng muốn giãy ra khỏi tay thị trưởng.

“Bảo bối ngoan, đây cũng là ông ngoại.” Cha Thầm vội vàng nói với hai đứa nhỏ.

Vương Trì Văn mua cháo về, vừa nghe hai người già nói chuyện đó thì nhanh chóng cảnh giác đóng cửa lại.

“A Khiết, được rồi, con là đàn ông, bộ dạng gì đây, nếu như bị phóng viên chụp được, Tổng giám đốc tập đoàn Lăng Vân có bộ dạng thế này, sẽ bị đồng nghiệp giễu cợt.” Cha Thẩm nghiêm túc nói.

“Bố, người này là…” Khanh Khanh ngượng ngùng đẩy Lăng Duy Khiết ra, nhìn thấy trong phòng ngoài bố mình còn có người lạ, cô càng ngượng ngùng hơn.

“Khanh Khanh, vị này là thị trưởng Vương, nhưng mà… thị trưởng, xin ông cho Khanh Khanh một chút thời gian được không?” Lăng Duy Khiết biết rõ chân tướng nhưng chặn lại nói.

“A Khiết, chuyện này, sớm muộn gì cũng phải nói, huống hồ mấy ngày nay Khanh Khanh nằm viện, thị trưởng rất lo lắng.” Cha Thẩm nghiêm khắc uốn nắn Lăng Duy Khiết.

“A Khiết, rốt cuộc là chuyện gì?” Khanh Khanh không hiểu ra sao, cô chỉ nhớ ngày đó mình bị xe tông, sau đó thì cái gì cũng không nhớ rõ. Hơn nữa trong trí nhớ của cô, bố mình với người trong giới chính trị cũng không thân thiết, cô bị bệnh, sao thị trưởng lại ở đây?

“Khanh Khanh, mẹ con có nói cho con, ai là cha của con không?” Cha Thẩm không để Lăng Duy Khiết nói chuyện, cướp lời hỏi.

Khanh Khanh lắc đầu, cô cũng muốn hỏi, nhưng mẹ chưa cho cô cơ hội, hơn nữa lời của cô cũng làm cho ông không thể hỏi, nếu như ngay cả mẹ cô cũng không biết người đàn ông đã làm cho mình mang thai là ai thì cô làm sao mà biết được.

“Bố, một La Mị Quỳnh đem tới tổn thương còn chưa đủ sao?” Lăng Duy Khiết có chút căm tức.

Một La Mị Quỳnh mang phiền toái đến bây giờ còn chưa giải quyết được, bây giờ còn muốn nhận cha, cho dù anh chấp nhận được, nhưng Khanh Khanh thì sao?

Cho dù thị trưởng không lo lắng, nhưng anh sợ, anh sợ La Mị Quỳnh sẽ dây dưa lần nữa, sợ La Mị Quỳnh lại làm hại tới Khanh Khanh.

“Không giống nhau, A Khiết, hay là cứ giao chuyện này cho Khanh Khanh tự quyết định đi.” Nét mặt cha Thẩm cứng lại, chuyện của La Mị Quỳnh, ông cũng rất bất ngờ, không nghĩ đến hơn hai mươi năm lại có thể khiến cho một người biến thành một người khác.

“Bố, rốt cuộc là chuyện gì?” Đầu óc Khanh Khanh còn chưa khôi phục bình thường, hơn nữa còn nhắc đến La Mị Quỳnh, cô căn bản là không biết cha và Lăng Duy Khiết đang nói chuyện bí hiểm gì.

“Hay là để con nói đi, thật ra em hẳn là nên gọi chị là chị gái, chị là con gái của bố em, cũng chính là người này.” Vương Trì Văn tiến lên, vừa giải thích với Khanh Khanh vừa đẩy thị trưởng lên trước giường bệnh.

“Em trai? Bố? Các người chắc chắn không?” Khanh Khanh nhìn về phía thị trưởng, rồi chuyển về phía Lăng Duy Khiết.

“Đương nhiên, em đã làm giám định DNA, độ tương thích là 99.7%, chị, thật ra bố cũng không có ý gì khác, chỉ là… Ai, bố hay là bố tự mình nói đi.” Vương Trì Văn sờ đầu, quay lại nói với bố mình.

Nếu ông muốn nhận con, vậy nên do chính ông nói mới đúng, dù sao chuyện này đối với nhà bọn họ cũng không sao, mẹ đã biết, hơn nữa cũng không trách móc cha, vậy là tốt rồi.

“Tuy rằng năm đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng dù gì con cũng là con gái của cha, những năm gần đây, người làm cha như ta đã mắc nợ con rất nhiều, cho nên, ta hy vọng có thể bồi thường lại một chút cho con.” Thị trưởng nhìn Khanh Khanh, tràn đầy áy náy, tràn đầy khát vọng.

“Cha? Có thể sao?” Khanh Khanh nhìn thị trưởng, vẫn không thể tin được, một người phụ nữ như mẹ, có thể gặp được người đàn ông tốt như vậy sao? Đột nhiên ông trời cho cô một người cha thị trưởng, có thể sao?

“Thị trưởng, chẳng lẽ ngài không lo sẽ bị La Mị Quỳnh quấn lấy sao?” Lăng Duy Khiết thấy Khanh Khanh cau mày thì rất đau lòng, anh xoay người chất vấn thị trưởng.

“Đương nhiên là sợ, nhưng cha áy náy với chị, chỉ là chuyện năm đó là ngoài ý muốn, hơn nữa lúc đó cha chưa kết hôn, cho dù bà ta thật sự muốn gây phiền toái cũng không tìm được lý do, huống chi chị cũng lập gia đình rồi, bà ta cũng không thể tiếp cận cha đòi tiền nuôi dưỡng gì được.” Đối với chuyện của La Mị Quỳnh, Vương Trì Văn đã cho điều tra rõ ràng, tất nhiên là có lo lắng, chỉ là bố mình nói không lo lắng nên anh ta cũng chỉ tạm thời thả lỏng tâm tình.

“Nếu tôi nhận ông, bà ta nhất định sẽ tìm đến cửa, ông là thị trưởng, lỡ như…”

“ Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm đối với chuyện mình đã làm, năm đó tuy rằng là cha say rượu làm càn, nhưng con vô tội, những năm gần đây anh Thẩm nuôi dưỡng con, ta chỉ hy vọng những ngày tháng sau này của con, có thể để cho người làm cha như ta bồi thường, coi như là để lòng ta được thanh thản, có được không?” Thị trưởng nhìn Khanh Khanh đầy yêu thương.

“Nhưng mà con có một người… một người mẹ tham lam.” Khanh Khanh dựa vào ngực Lăng Duy Khiết, nghĩ đến tất cả những chuyện La Mị Quỳnh đã làm, nên có chút sợ hãi, đối với cô bây giờ mà nói, thêm một người cha, hoặc ít hơn một người cha cũng không ảnh hưởng gì, nhưng cô cũng không thể hại ông.

Nếu lúc này cha của cô là một người bình thường, cô sẽ không chút do dự mà tin tưởng, nhưng ông lại là thị trưởng, lỡ như lại bị mẹ quấn lấy thì sao?

“Nhưng chị cũng là con gái của cha.” Vương Trì Văn tiếp lời của Khanh Khanh.

“Nhưng như vậy sẽ hại mọi người.” Khanh Khanh nhìn bọn họ, thị trưởng rồi lại chuyển hướng nhìn cha Thẩm, đối với cô mà nói, có một người cha như Thẩm Chính Đức, đã rất hạnh phúc rồi, giờ có thêm người cha ruột là thị trưởng thành phố này, cô đã biết cũng không thể không nhận.

“Trước đây, thậm chí là cho tới hôm nay, cha với bà ấy không được coi là quen biết, bà ta sẽ không ảnh hưởng đến cha.” Thị trưởng lần nữa bày tỏ.

“Khanh Khanh, con luôn muốn có gia đình của chính mình, chỉ cần không nói, Mị Quỳnh bà ta sẽ không biết.” Cha Thẩm thấy Khanh Khanh còn đang do dự, ông nghĩ một chút rồi nói.

“Không dễ dàng như vậy, so với suy nghĩ của mọi người, La Mị Quỳnh còn vô liêm sỉ hơn, cách tốt nhất chính là không nói bất kỳ điều gì, Khanh Khanh và thị trưởng nhận nhau, đối với chúng ta mà nói không có ảnh hưởng gì, nhưng thị trưởng không sợ con đường làm quan sẽ bị hủy hay sao?” Lăng Duy Khiết nhìn ra Khanh Khanh đang khó xử, lại lần nữa nhắc nhở thị trưởng.

“Ba, ông này là cha của mẹ sao?” Duệ Duệ nhìn thị trưởng, không thể so sánh ông và mụ phù thủy với nhau, chỉ là cậu nghe người lớn nói chuyện, cũng hiểu được một chút.

“Anh rể, anh xem như thế này được không, đối với bên ngoài, chúng ta nói chị là con gái mà cha vừa nhận, nếu có người hỏi, thì nói lần này xảy ra tai nạn xe cộ…” Vương Trì Văn nói xong, cũng thấy ý này hình như không tốt lắm, gần đây trên mạng đang thịnh hành chuyện nhận cha nuôi, làm không tốt sẽ có người nói bậy bạ, anh ta lại lập tức lắc đầu: “Vẫn không được, nếu không… Bỏ đi, hay là mọi người nghĩ đi.”

“Dì bên kia sẽ không có chuyện gì chứ?” Khanh Khanh nhìn Vương Trì Văn, nhớ tới người vợ của thị trưởng, lại hỏi.

“Chuyện này chị không cần lo lắng, cha em đã giải thích với mẹ rồi… Hay là, để cho mẹ em ra mặt được không?” Vương Trì Văn lại nói.

“Vợ, em quyết định thật sao?” Lăng Duy Khiết nhìn Khanh Khanh, cô vừa mới tỉnh lại, lại đối mặt với nhiều vấn đề như vậy, thật sự là hơi khó cho cô.

“Em chỉ lo lắng mẹ em, bà ta… A Khiết, vụ án đã kết thúc chưa?” Khanh Khanh nắm lấy tay Lăng Duy Khiết, có chút run rẩy.

“Kết án rồi, thật ra anh đã nghĩ ra một cách, năm mươi triệu đô la Mỹ anh không thể đưa cho bọn họ, nhưng nếu đổi thành nhân dân tệ cũng không phải là không thể, chỉ cần bọn họ rời khỏi Trung Quốc.” Vì vợ, Lăng Duy Khiết quyết định lùi một bước.

Năm mươi triệu, đối với người bình thường mà nói, cả đời cũng xài không hết, cho dù mẹ con bọn họ đến Mỹ, không có ngôi nhà kia thì cuộc sống vẫn rất tốt, việc này phải xem bọn họ có biết đủ hay không.

“Nếu bọn họ tự nguyện trở lại Mỹ thì tốt rồi, anh rể, nếu bọn họ đồng ý quay về Mỹ, em sẵn lòng bỏ ra một triệu.” Vương Trì Văn cũng đứng ra nói.

Năm mươi triệu đối với Lăng Duy Khiết mà nói, không tính là gì, nhưng một triệu đối với công ty mới thành lập như của Vương Trì Văn, đã là rất nhiều.

“Không cần đâu, chuyện này, để anh xử lý, vợ à, em ăn một ít đồ ăn trước đi.” Lăng Duy Khải đỡ Khanh Khanh, ra hiệu cho Vương Trì Văn đem cháo tới, để anh tự mình đút cho cô.

“A Khiết, hay là để ta đi tìm bà ấy nói chuyện, trước kia bà ta cũng không phải như vậy, ta tin tưởng bà ấy không xấu như các con nghĩ.” Cha Thẩm chủ động nói.