CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 147: Trí tưởng tượng phong phú của cha con thị trưởng




Vương Trì Văn nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định nói cho bố mình biết, mà nói thế nào đi chăng nữa ông ấy cũng là người trong cuộc, không thể lừa gạt ông ấy được. Huống hồ, xác suất Thẩm Khanh Khanh có thể tỉnh lại còn không đến 5%, có lẽ bố cũng không vội vã đến mức đi nhận ruột thịt với một người sắp chết.

Buổi trưa, Vương Trì Văn hẹn bố đi ăn cơm.

“Trì Văn, đã có kết quả chưa?” Thị trưởng thấy con trai không nói năng gì nên hơi sốt ruột.

“Bố, nếu như chính xác thì bố định làm thế nào?” Trong điện thoại Vương Trì Văn không nói rõ ràng với bố. Anh ta hơi lo, muốn sau khi biết rõ suy nghĩ của bố rồi mới quyết định nói hay không nói, dù sao báo cáo kia anh ta cũng đã nhờ người khác làm thêm một bản.

“Có thể làm thế nào nữa, nó cũng đã lập gia đình rồi. Hơn nữa, tình hình của ta lúc này cũng không thể nhận ruột thịt với nó, chỉ là...” Trong lòng thị trưởng kỳ thực cũng rất mâu thuẫn.

Trong thâm tâm, nếu như thật sự có một đứa con gái như vậy, ông hy vọng có thể nhận cha con với cô. Nói chung là cũng không thể giống như những cặp cha con bình thường khác, nhưng ít nhất cũng có thể bồi thường thỏa đáng, dù sao trước đây ông vẫn là người có lỗi.

“Vậy căn bản cũng không cần thiết, bố, mẹ ruột của chị ấy cũng không phải là người tầm thường. Nếu như để bà ấy biết được, rất có thể bà ấy sẽ phá hoại bố.”

“Vậy ý con thế nào?” Nhìn con trai, thị trưởng đã biết được đáp án. Đứa nhỏ này không giỏi nói dối, nếu như không phải thì chắc chắn đã vui mừng hớn hở nói trong điện thoại rồi, cũng không cần thiết phải trịnh trọng mời ông đi ăn cơm.

“Con không biết, con đã hỏi bác sĩ, tính mạng của chị ấy rất mong manh. Cho dù sống sót, sợ rằng cũng chỉ có thể dựa vào máy móc để duy trì cuộc sống sau này, nhưng mà...” Vương Trì Văn nói tới đây, trong lòng lại vô cùng chua xót, chỉ tội cho hai đứa bé.

“Nhưng mà làm sao?”

“Lăng Duy Khiết chưa tới 30, nếu như chị ấy thật sự không tỉnh lại, anh ta nhất định sẽ tái hôn. Nếu như vậy, chỉ sợ hai đứa nhỏ kia sẽ...” Vương Trì Văn không hề muốn dọa bố mình, không chỉ là trước đây mà ngay cả hiện tại, chuyện mẹ kế ngược đãi con chồng có rất nhiều. Nếu như Lăng Duy Khiết tái giá, hai đứa nhỏ kia sợ rằng sẽ không được sống tốt.

Tuy rằng hai đứa nhỏ không gọi anh ta là cậu, thế nhưng bọn họ có quan hệ huyết thống, anh ta chỉ cần nghĩ đến điều này là trong lòng lại đau nhói.

“Lăng Duy Khiết không giống như...”

“Không phải là vấn đề giống hay không giống, anh ta là chủ tịch tập đoàn Lăng Vân, phải quản lý cả một công ty lớn như vậy, nếu như tái giá, người phụ nữ kia muốn ngược đãi bọn nhỏ sẽ rất dễ dàng. Ngộ nhỡ cô ta nổi lên ý đồ xấu xa, muốn mưu hại hai đứa bé cũng không phải là chuyện không thể...”

“Không thể nào, chúng ta… Trì Văn, nếu thật sự là như vậy, vậy thì con nhận nuôi hai đứa nhỏ đi.” Thị trưởng kích động nói.

“Bố, bố bị hồ đồ rồi, chúng còn có bố, hơn nữa nhà họ Thẩm mới là ông ngoại, bà ngoại của chúng. Cho dù là muốn nuôi, cũng không tới lượt chúng ta. Còn nữa, chúng ta... Hài, bỏ đi, chúng ta nghĩ quá nhiều rồi. Chi bằng chúng ta nghĩ cách liên lạc với bệnh viện ở nước ngoài, xem xem chị ấy có khả năng tỉnh lại hay không đi.” Vương Trì Văn buồn bực nói.

“Đây không phải là bệnh di truyền, Khanh Khanh là bị tai nạn, có thể có cách gì chứ? Huống hồ dựa vào tài lực của Lăng Duy Khiết, nếu như có thể tìm được bệnh viện tốt hơn, thì còn chờ đến bây giờ hay sao?” Thị trưởng Vương lắc đầu thở dài.

“Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, chúng ta phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn chị ấy chết, rồi sau đó trơ mắt ra nhìn hai đứa nhỏ bị mẹ kế ngược đãi?” Hai cha con nói chuyện, mà cứ như chuyện đã xảy ra thật rồi, một thị trưởng uy nghiêm là vậy, giờ mà đôi mắt cũng đã hơi ướt.

Hai cha con vẫn cứ xoắn xuýt, từ khi nhậm chức tới nay đây là lần đâu tiên ngài thị trưởng nghỉ việc. Mãi cho đến bốn giờ chiều, hai cha con mới quyết định, nghe theo con trai đi tìm bệnh viện, bác sĩ tốt hơn.

Thị trưởng thấy đã bốn giờ rồi, vẫn còn không đi làm, mà để con trai đưa đến bệnh viện Nhân Tể.

“Bố à, con không đi, một lát nữa bố nhìn thấy chị gái thì nhất định phải bình tĩnh, tuyệt đối không được kích động để tránh bị người khác nhìn ra.” Thị trưởng xuống xe trước, con trai lại dặn dò một lần nữa.

“’Ừ, Trì Văn, chuyện này con không được nói cho mẹ con biết, sau này bố sẽ tự nói rõ với mẹ.” Thị trưởng cũng căn dặn con trai.

“Bố, con biết, chuyện này xảy ra trước khi bố kết hôn, huống hồ cũng gần ba mươi năm qua rồi, con nghĩ cho dù mẹ có biết cũng sẽ không ly hôn với bố. Bố yên tâm đi.” Con trai trêu chọc bố mình.

Bên trong bệnh viện Nhân Tể, Lăng Duy Khiết vẫn chưa tỉnh lại. Thẩm Hạo Trự đưa hai đứa bé về, trong ngoài phòng bệnh đều không có ai.

Thị trưởng thay trang phục cách ly đi vào phòng bệnh, lúc này Khanh Khanh đã gỡ hết băng gạc trên đầu, khuôn mặt gầy gò nhìn qua đã khiến người ta lo lắng.

Thị trưởng đứng trước giường bệnh, ông cúi người xuống, đôi tay nắm chặt lấy tay Khanh Khanh, thế nhưng đôi tay ấy lại có chút run rẩy.

Thị trưởng nhìn Khanh Khanh, giọng nức nở: “Con gái, ba xin lỗi, ba chẳng những không làm tròn trách nhiệm của một người làm cha, mà còn làm hại con.”

“Nếu như cha con chúng ta gặp nhau sớm hơn một chút, có lẽ đã không xảy ra chuyện như vậy rồi. Chẳng lẽ đây chính là sự trừng phạt mà ông trời dành cho ta sao?” Thị trưởng vừa nói vừa cố nén khóc.

Cảnh tượng này vừa hay bị Thẩm Hạo Trự vừa quay về nhìn thấy, anh ta từ cửa kính nhìn thấy bên trong có người đang cầm tay Khanh Khanh, vốn định vọt vào, thế nhưng khi nhìn thấy người kia hình như đang lau nước mắt, trong lòng vô cùng ngạc nhiên nên lập tức dừng lại.

Anh ta không làm phiền tới thị trưởng đang ở trong phòng bệnh, mà lặng lẽ lùi ra một bên, quan sát người ở bên trong.

Mãi đến tận khi Lăng Duy Khiết đã tỉnh lại rồi chạy đến.

“Ông muốn làm gì Khanh Khanh?” Lăng Duy Khiết vừa tỉnh lại đã ngay lập tức xông vào phòng bệnh, nhìn thấy trong phòng có người, anh gần như phát cuồng mà quát lên.

Thị trưởng kinh ngạc, buông tay Khanh Khanh ra, nhanh chóng ra ngoài.

Thẩm Hạo Trự nhìn thấy thị trưởng cũng rất bất ngờ, thế nhưng hắn biết thị trưởng cũng không có ác ý.

“Thị trưởng, sao lại là ngài?” Lăng Duy Khiết kinh ngạc nhìn thị trưởng, lý trí thoáng hồi phục lại.

“À, tôi, tôi nghe bác sĩ nói tình trạng không mấy lạc quan nên tới xem một chút, xem xem có phương pháp điều trị tốt hơn hay không.” Nét mặt thị trưởng có chút mất tự nhiên.

“Cảm ơn thị trưởng đã quan tâm.” Thẩm Hạo Trự thay Lăng Duy Khiết nói cảm ơn.

“Cậu thay quần áo trước đã rồi hẵng vào.” Lăng Duy Khiết định đi vào phòng bệnh, lại bị thị trưởng kéo lại.

“Cảm ơn sự quan tâm của thị trưởng, chúng tôi cũng đang cân nhắc.” Thẩm Hạo Trự khéo léo nói.

“Được rồi, vậy tôi về trước đây, nếu có tin tức gì tôi sẽ liên hệ với các cậu.” Thị trưởng gật đầu, nói xong lập tức đi về phía phòng thay đồ thay quần áo.

Lăng Duy Khiết cũng muốn đi thay quần áo nhưng lại bị Thẩm Hạo Trự kéo lại, mãi đến tận khi thị trưởng đi rồi, hai người mới đi thay quần áo.

“A Khiết, vừa nãy anh có thấy biểu hiện của thị trưởng hơi lạ không?” Trong phòng thay quần áo không có người ngoài, Thẩm Hạo Trự mới nói.

Lăng Duy Khiết trầm tư, đúng là có hơi kỳ lạ, thế nhưng bây giờ anh thật sự không có tâm trạng nào mà nghĩ nhiều.

Thấy Lăng Duy Khiết không nói lời nào, Thẩm Hạo Trự lại nói: “Vừa nãy hình như tôi thấy thị trưởng đang lau nước mắt, hơn nữa lúc ông ấy đi ra đôi mắt cũng hơi đỏ, anh không cảm thấy rất kỳ quái sao?”

“Ông ấy khóc? Cậu chắc chắn chứ?” Lúc này Lăng Duy Khiết mới quay đầu về phía Thẩm Hạo Trự, nhớ lại số lần thị trưởng đến và biểu hiện mỗi lần của ông ấy sau khi Khanh Khanh nằm viện.

“Lúc anh chưa tới, tôi thấy ông ấy lau nước mắt.” Thẩm Hạo Trự nghiêm túc gật đầu, anh ta không thể nhìn lầm được. Trước khi Lăng Duy Khiết tới, anh ta đã quan sát khá lâu.

“Tại sao?” Lăng Duy Khiết hoài nghi hỏi khẽ.

“A Khiết, có lẽ nào ông ấy và Hồ Tiêu Lương có quan hệ không? Lúc đó hình như ông ấy đang nói chuyện? Có khi nào...” Thẩm Hạo Trự nghĩ đến mối quan hệ giữa Hồ Tiêu Lương và Tôn Huy nên không nhịn được mà suy đoán.

Lăng Duy Khiết lắc đầu. Tuy rằng mấy ngày qua anh ngơ ngơ ngác ngác, nhưng không phải anh không biết suy tính. “Không thể nào, người bao nuôi Hồ Tiêu Lương là Tôn Duy, hơn nữa ông ấy là thị trưởng, không thể tự tìm đường chết như vậy được.”

“Tôi thấy chúng ta vẫn nên đưa Khanh Khanh đến bệnh viện Ánh Dương đi, nơi đó an toàn hơn một chút.Tôi vẫn luôn cảm thấy chỗ này có nguy hiểm, hơn nữa thị trưởng rất kỳ lạ, cho dù là xe của ông ấy tông phải Khanh Khanh, nhưng cũng không đến mức “nhiệt tình” như vậy. Ông ấy không những tự mình đến thăm Khanh Khanh, thậm trí ngay cả con trai ông ấy cũng đến rồi, anh không cảm thấy quá khả nghi sao?” Thẩm Hạo Trự vô cùng lo lắng nói.

“Anh nói cũng đúng, tôi liên lạc với Hạ Dụng một chút.” Lăng Duy Khiết gật đầu. Chỗ của Hạ Dụng không những an toàn, mà ở bên đó cũng thuận tiện hơn. Chỗ này mặc dù là phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng ngày nào cũng có rất nhiều người qua lại.

Sáng sớm hôm sau, Lăng Duy Khiết làm thủ tục chuyển viện cho Khanh Khanh, lúc Vương Trì Văn đến bệnh viện Nhân Tể thăm Khanh Khanh thì họ đã chuyển người đi rồi, hỏi bác sĩ nhưng họ không biết chuyển sang viện nào.

Bất đắc dĩ, Vương Trì Văn tìm số điện thoại của Lăng Duy Khiết, gọi điện cho anh.

Lúc này, Hạ Dung và Lăng Duy Khiết đang bàn bạc phương án điều trị mới cho Khanh Khanh, điện thoại di động đột nhiên vang lên, hơn nữa còn là số máy lạ.

“Sao vậy? Lại là La Mị Quỳnh ư?” Hạ Dụng thấy Lăng Duy Khiết không tiếp máy, nhíu mày hỏi.

“Không phải, là số lạ.” Lăng Duy Khiết nói rồi nhận điện thoại.

“Tổng giám đốc Lăng, tôi là Vương Trì Văn, xin hỏi bà xã của anh chuyển tới bệnh viện nào vậy, bố tôi nói muốn tới thăm cô Lăng.” Vương Trì Văn nói trong điện thoại.

“Anh Vương, tôi xin nhận lòng tốt của các vị, nhưng vợ tôi bị thương cũng không phải vì các người, vì vậy xin các người đừng làm phiền nữa.” Lăng Duy Khiết quả quyết từ chối.

Mặc kệ bọn họ xuất phát từ mục đích gì, nhưng anh không muốn Khanh Khanh phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào khác. Cho dù chỉ là hy vọng mong manh, anh cũng không muốn có bất cứ chuyện không vui nào xảy ra, huống chi thị trưởng cũng quá kỳ lạ rồi.

“Tổng giám đốc Lăng, là thế này, chúng tôi đã liên lạc được với bác sĩ chuyên khoa thần kinh nổi tiếng ở nước ngoài, chi bằng...” Vương Trì Văn nhìn điện thoại, không ngờ rằng Lăng Duy Khiết sẽ cúp máy.

“Lẽ nào mình để lộ sơ hở nào ư?” Vương Trì Văn nhìn điện thoại tự lẩm bẩm.

Nếu như Lăng Duy Khiết từ chối tiết lộ, vậy không thể làm gì khác hơn ngoài việc bản thân tự nghĩ cách tìm. Trời, thật không hiểu bố nghĩ thế nào, tại sao lại phải... Trong đầu Vương Trì Văn đột nhiên lóe lên, thầm nghĩ: hẳn là sau khi bố biết Thẩm Khanh Khanh là con gái mình, đã đến bệnh viện làm gì đó? Nếu không tại sao đột nhiên Lăng Duy Khiết lại chuyển viện cho Thẩm Khanh Khanh?

Nghĩ đến đây, Vương Trì Văn liền gọi điện thoại của ông bố thị trưởng. Sau khi im lặng, thị trưởng căn dặn con trai nhất định phải tìm ra bệnh viện mà Thẩm Khanh Khanh đang nằm.

Còn lúc này, Hạ Dụng và Lăng Duy Khiết càng ngày càng nghi ngờ cha con thị trưởng, vấn đề thảo luận cũng không tránh khỏi đổi thành thị trưởng Vương.

“A Khiết, anh có cảm thấy cha con thị trưởng Vương rất kỳ lạ không?” Nhìn Lăng Duy Khiết cúp điện thoại, Hạ Dụng lo lắng hỏi.

“Tôi biết, hôm qua Thẩm Hạo Trự nhìn thấy thị trưởng nắm lấy tay Khanh Khanh nói chuyện, hơn nữa còn rơi nước mắt, với lại Vương Trì Văn cũng rất chịu khó chạy qua chạy lại, đối với Lâm Lâm và Duệ Duệ cũng rất tốt, thậm chí còn mua đồ chơi cho chúng.” Lăng Duy Khiết gật đầu, tâm trạng càng ngày càng nặng nề.