"A... Đừng, đừng giết tôi..." Hồ Tiêu Lương bị giội nước đá, cô ta hét lên chói tai sau đó run rẩy tỉnh lại.
"Đúng là rất hiệu quả, này, hồ ly tinh, mami của tôi đang ở đâu?" Thấy Hồ Tiêu Lương đã "sống" lại, Duệ Duệ liền nhảy lên giường, vuốt ve con dao găm trong tay, thở phì phò hỏi.
"Không biết, tôi thật sự không biết, cầu xin các người đừng giết tôi, đừng giết tôi..." Hồ Tiêu Lương lạnh tới mức run cầm cập, dù trong phòng có bật điều hòa nhưng vì cô ta vừa bị giội nước lạnh, đầu tóc và cả người đều ướt, đến cả chăn đệm cũng ướt hết, lúc này cô ta có hối hận thì cũng không kịp nữa rồi.
"Thật sự không biết hả? Duệ Duệ, chúng ta có nên đưa cô ta tới chỗ quỷ sa tăng để quỷ sa tăng dạy dỗ cô ta một trận không?" Lâm Lâm cầm con dao gọt trái cây, nhìn gương mặt của Hồ Tiêu Lương, dường như đang nghiên cứu xem mình nên hạ dao từ chỗ nào trước.
"Được thôi, nhưng mà lần này để anh làm..." Duệ Duệ vừa nói xong đã dùng con dao găm trong tay rạch một đường thật dài trên phần cánh tay hở ra của Hồ Tiêu Lương, máu lập tức tràn ra ngoài.
"A..." Tiếng thét chói tai của Hồ Tiêu Lương lại vang lên, bờ môi tím đen không ngừng run rẩy.
"Duệ duệ, cô ta sẽ không biến thành xác sống ăn thịt chúng ta chứ?" Lâm Lâm nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Hồ Tiêu Lương thì nghĩ ngay tới xác sống nên tò mò hỏi.
"Không thể nào, con người phải bị xác sống cắn mới có thể biến thành xác sống được, em ngồi yên ở đây đi, lần này để anh." Duệ Duệ nói xong thì nhặt cái chậu trên mặt đất lên rồi vọt vào phòng tắm.
"Lâm Lâm, tránh ra, anh tới đây..." Không lâu sau Duệ Duệ lại bưng một cái chậu nước lớn lảo đảo bước ra.
"Ào…" Lại thêm một chậu nước nữa giội xuống người Hồ Tiêu Lương, lúc này Hồ Tiêu Lương đã không còn sức phản kháng, thân thể không ngừng run rẩy, môi trên môi dưới dường như không thể chạm vào nhau được nữa.
"Cầu xin các người, đừng giội nữa, đừng giội tiếp nữa, tôi nói..." Hai hàm răng của Hồ Tiêu Lương lập cập va vào nhau, lúc này trong đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ là cô ta không muốn chết. Nếu như cô ta không nói ra Thẩm Khanh Khanh đang ở đâu thì sợ rằng hôm nay sẽ phải chết trong tay hai đứa nhỏ này mất.
"Duệ Duệ, thực sự rất có tác dụng, hồ ly tinh kia, vậy cô mau nói đi, mami của chúng tôi đang ở đâu?" Trên mặt Lâm Lâm lộ ra nụ cười đắc thắng, đối với những đứa trẻ ở tuổi này như bọn chúng thì căn bản không biết cái gì là đúng, cái gì là sai cả, cũng không biết thế nào là phạm pháp, rất nhiều hành vi của chúng đều là bắt chước theo các tình tiết trên TV mà thôi.
Thực ra, nếu như ngay từ đầu Hồ Tiêu Lương nói bừa một địa điểm nào đó, thì có lẽ cũng có thể hù dọa được hai đứa trẻ này rồi, nhưng đến lúc này, cô ta đã mất đi khả năng suy tính. Cô ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là mình không thể chết, cũng không thể để hai đứa trẻ này biết Thẩm Khanh Khanh đã chết.
Người mà cô ta thuê báo cáo rằng khi Thẩm Khanh Khanh chạy trốn đã bị xe tông chết, sau đó cô ta mới để bọn họ đi giết viện trưởng Hà. Nhưng mà bây giờ cô ta biết mình không thể nói chuyện này ra được, nếu như hai cái đứa quỷ nhỏ kia biết mẹ chúng đã chết rồi thì chúng nhất định sẽ giết cô ta, không chỉ như thế, sợ rằng chúng còn hàng trăm cách khác để tra tấn cô ta nữa, vì thế nên cô ta mới run rẩy nói mẹ chúng bị vứt ở một nhà máy bỏ hoang.
"Mami tôi ở đó thật sao?" Lâm Lâm nhảy xuống giường chuẩn bị đi tìm mami, nhưng Duệ Duệ lại đa nghi hơn, cậu vẫn tiếp tục hỏi.
"Đúng vậy, tôi... tôi cho người mang cô ta... vứt ở kho hàng dưới tầng hầm, các người... các người mau đi tìm cô ta đi..." Hồ Tiêu Lương cảm thấy mình sắp chết rồi, chết vì đau, chết vì lạnh, nếu như hai đứa quỷ này còn không đi thì cô ta chắc chắn sẽ phải chết.
"Vậy chúng ta gọi cho ba hoặc chú Hạ bảo họ tới đó đi." Lâm Lâm nói xong liền cầm chiếc điện thoại trên đầu giường của Hồ Tiêu Lương lên.
"Ba ơi, bọn con biết mami đang ở đâu rồi." Lăng Duy Khiết nghe thấy điện thoại kêu thì lập tức bắt máy, lúc này anh không hề nghĩ rằng sẽ nghe thấy giọng của bọn trẻ.
"Cái gì? Lâm Lâm, Duệ Duệ, nói cho ba biết bây giờ các con đang ở đâu?" Lăng Duy Khiết đang trên đường vội vã tới nhà Hồ Tiêu Khanh, nghe thấy giọng của bọn nhỏ, anh vui mừng hỏi.
"Ở nhà của hồ ly tinh, ba ơi, ba mau đi cứu mami đi, hồ ly tinh nói mami bị cô ta nhốt ở kho hàng dưới tầng hầm." Duệ Duệ nói lớn qua điện thoại.
Hồ Tiêu Lương ngã xuống giường, hấp hối trông mong nhìn về phía hai đứa trẻ đang dùng điện thoại của mình không chút kiêng nể kia cầu xin: "Xin giúp tôi... giúp tôi gọi 120..."
"Duệ Duệ, các con đừng đi, ba sẽ lập tức qua đó đón các con." Lăng Duy Khiết nhanh chóng đến chỗ ở của Hồ Tiêu Lương, anh sợ hai đứa nhỏ mà chạy loạn thì sẽ xảy ra chuyện nên vội vàng nói.
"Vâng, vậy ba tới nhanh lên nhé." Duệ Duệ nhìn qua Hồ Tiêu Lương ở trên giường, cũng không ý thức được là Hồ Tiêu Lương có thể sẽ chết, lúc này cậu chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy mami của mình mà thôi.
"Gọi 120? Hình như là 110 mà." Lâm Lâm nghe thấy Hồ Tiêu Lương nói vậy thì sửa lại.
"Lâm Lâm ngốc, cô ta muốn gọi bác sĩ, nhưng mà gọi 110 thì có tác dụng không?" Duệ Duệ cầm điện thoại, dường như thật sự muốn gọi đi.
"Hay là cứ đợi chút nữa đi, chờ ba đến rồi tính tiếp." Lúc này Lâm Lâm lại đột nhiên nói.
"Cũng được, người xấu thường sống lâu, cô ta là hồ hy tinh, là kẻ xấu xa, không thể chết được." Duệ Duệ để điện thoại xuống, đi tới trước giường nhìn chằm chằm vào Hồ Tiêu Lương, giống như đang nghiên cứu gì đó.
"Lỡ như chết thật thì sao? Chú cảnh sát có bắt chúng ta không? Có khi nào chúng ta bị giam lại không?" Lâm Lâm cũng đứng ở một bên nhìn, bộ dạng bây giờ của Hồ Tiêu Lương thật sự giống như sắp chết vậy.
"Giết người thì đền mạng, chúng ta... Lâm Lâm, hay là chúng ta đi thôi." Hai đứa trẻ nói xong liền nảy ra ý định chạy trốn.
"Hồ ly tinh, nếu cô chết thật cũng đừng tới tìm chúng tôi, ai bảo cô quá xấu, bắt nạt mami của chúng tôi." Lâm Lâm dường như cũng hơi sợ, cậu bước lên nói với Hồ Tiêu Lương.
"Đi thôi, chúng ta đi tìm mami trước đi, dù sao hồ ly tinh cũng có chín cái mạng, cho dù chết một lần thì cô ta vẫn có thể sống được tám lần nữa, chúng ta đi tìm mami thôi." Duệ Duệ kéo Lâm Lâm, giục cậu bé mau chóng rời đi, bởi vì nhìn Hồ Tiêu Lương giống như sắp chết thật rồi.
Lâm Lâm gật đầu, hai đứa lại bò ra ngoài bằng cửa sổ, có vẻ chúng không nghĩ tới việc chúng hoàn toàn có thể ra ngoài bằng cửa chính.
Thấy hai tên quỷ nhỏ kia đi khỏi, Hồ Tiêu Lương bò tới muốn cầm điện thoại lên nhưng lại ngã xuống giường. Bây giờ thân thể cô ta đã cứng ngắc như băng, không còn sức lực bò tiếp nữa.
"Ba." Hai đứa nhỏ vừa mới trèo qua cửa sổ thì nhìn thấy Lăng Duy Khiết đang đi về phía bên này nên vui vẻ hét to.
"Lâm Lâm, Duệ Duệ, các con không sao chứ?" Nhìn thấy hai đứa nhỏ, Lăng Duy Khiết nhanh chóng bước tới ôm chúng vào lòng.
"Không sao ạ, ba ơi, chúng ta đi tìm mami thôi." Trên mặt hai đứa nhóc tràn đầy vui vẻ vì chúng sắp được gặp lại mẹ của mình.
"Cô ta lừa các con đấy, mami không có ở kho hàng, bây giờ chú Hạ đang ở đó rồi." Lăng Duy Khiết nhìn về phía căn hộ của Hồ Tiêu Lương, anh quyết định tự mình đi hỏi cô ta.
"A, hồ ly tinh xấu xa, chúng con muốn đi tìm cô ta." Lâm Lâm bị lừa, cậu bé tức giận kêu to, la hét muốn đi tìm Hồ Tiêu Lương báo thù.
Lăng Duy Khiết gõ cửa cả buổi cũng không ai ra mở, anh nghi hoặc hỏi: "Duệ Duệ, vừa rồi các con làm sao vào được?"
“Vào từ cửa sổ ạ." Duệ duệ chỉ cửa sổ nói.
Lăng Duy Khiết ngẩng đầu lên, thấy cửa sổ bị mở toang thì có dự cảm không tốt, hai đứa nhỏ không sao, vậy Hồ Tiêu Lương thì sao? Anhvội hỏi tiếp: "Vậy các con không làm gì cô ta chứ?"
"Không có, chúng con chỉ đe dọa cô ta một chút mà thôi."
"Chẳng qua bọn con chỉ cùng cô ta chơi một trò chơi thôi." Duệ Duệ và Lâm Lâm cùng nhau nói, hai đứa trả lờivô cùng ăn ý.
Lăng Duy Khiết nhìn hai đứa nhỏ, nghi ngờ trong lòng càng lớn hơn, nếu như chỉ là chơi trò chơi, Hồ Tiêu Lương vẫn sẽ ra mở cửa mới phải, nhưng mà gõ cửa cả buổi như vậy rồi cũng không có người ra, anh càng cảm thấy không yên tâm: "Hiện giờ cô ta vẫn ổn chứ?"
"Chắc là không chết được đâu, dù sao cô ta cũng có chín cái mạng mà." Duệ Duệ suy nghĩ một chút mới nói.
"Hai đứa, các con đi vào trước rồi mở cửa ra, ba muốn hỏi xem cô ta đã làm gì mami rồi?" Lăng Duy Khiết đành để hai đứa nhỏ vào mở cửa.
"Ba ơi, hồ ly tinh hình như sắp chết thật rồi." Lâm Lâm mở cửa, có chút sợ hãi chỉ chỉ vào gian phòng.
Lăng Duy Khiết nhanh chóng bước vào, nhìn thấy Hồ Tiêu Lương ngã trên mặt đất, anh cũng không đỡ cô ta dậy mà chỉ đi tới kiểm tra hơi thở.
"Cứu tôi... cứu tôi..." Hồ Tiêu Lương đã nửa tỉnh nửa mê, nghe được có tiếng bước chân thì cố gắng mở mắt ra, túm lấy ống quần của Lăng Duy Khiết.
"Hồ Tiêu Lương, nói mau, cô nhốt Khanh Khanh ở đâu rồi?" Lăng Duy Khiết vẫn không để ý tới cô ta, ngược lại còn rút chân về, lạnh giọng hỏi.
"Cứu tôi... tôi... hình như tôi sắp chết rồi, anh, anh... sẽ mãi mãi không thể tìm thấy Thẩm Khanh Khanh nữa đâu..." Hồ Tiêu Lương gắng gượng, cắn răng nói.
"Cô câm miệng, loại người như cô có chết cũng chưa hết tội, trên người cô giờ đã gánh hai mạng người rồi, bố tôi, còn cả vị bác sĩ Hà kia nữa."
Lăng Duy Kiết phẫn nộ chỉ trích Hồ Tiêu Lương, anhrất sợ, sợ phải nghetin Khanh Khanh gặp nạn.
"Không sai, đúng là tôi đã giết hai người, nhiều hơn một mạng nữa cũng có là gì, Thẩm Khanh Khanh chết rồi thì đời này anh..."
Lăng Duy Khải phẫn nộ nhìn Hồ Tiêu Lương, nhưng cuối cùng vẫn giúp cô ta gọi120, một tiếng sau, Hồ Tiêu Lương được đưa đến bệnh viện Nhân Tể.
Đồng thời Lăng Duy Khiết cũng báo cảnh sát, vốn dĩ anh muốn đi tìm Khanh Khanh nhưng Hồ Tiêu Lương lại muốn anh ở cạnh, nếu không cô ta sẽ không nói ra tung tích của Khanh Khanh.
Lăng Duy Khiết và hai đứa nhỏ đứng trong phòng, nhìn Hồ Tiêu Lương đang nằm trên giường bệnh, ba bố con họ thậm chí còn muốn giết chết cô ta, nhưng cảnh sát không tìm thấy Khanh Khanh nên chỉ có thể chờ cô ta tỉnh lại.
Bọn họ không hề biết rằng, trong một tòa nhà khác của bệnh viện Nhân Tể, Khanh Khanh cũng đang phải vật lộn với tử thần.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, trên người Khanh Khanh đang cắm đầy các loại máy móc để duy trì sự sống, thị trưởng Vương đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn vào.
"Thị trưởng, bác sĩ đã cố gắng hết sức rồi, chúng tôi đang tìm kiếm người nhà của cô ấy, hay là ngài về nghỉ ngơi trước đi." Thư ký đứng bên cạnh thị trưởng, anh tathấy khó hiểu, chuyện này nếu phải truy cứu trách nhiệm thì cũng là do lái xe mà, vì sao thị trưởng lại cứ kiên trì ở đây như vậy?
"Bác sĩ, tình trạng của cô gái này thế nào? Có hy vọng không?" Thị trưởng nghiêm túc hỏi.
"Thị trưởng Vương, cô gái này bị thương rất nặng, trong quá trình cấp cứu có lần tim đã ngừng đập rồi, tuy rằng cuối cùng cũng cứu sống được, nhưng cô ấy có thể tỉnh lại hay không thì rất khó nói. Những tình huống như vậy, trước kia chúng tôi đã từng gặp qua, nhưng mà tất cả đều không qua khỏi." Bác sĩ trả lời một cách thành thật.
Khanh Khanh bị thương rất nặng, lúc còn trong phòng phẫu thuật, bọn họ đã từng muốn từ bỏ, nhưng mà ý chí của người bệnh rất kiên cường, luôn gắng gượng tới cùng, bây giờ có thể hoàn toàn tỉnh lại hay không, cũng chỉ có thể dựa vào bản thân người bệnhmà thôi.
"Nhất định phải cố gắng hết sức cứu cô ấy, không cần biết phải tốn bao nhiêu tiền." Thị trưởng Vương nhìn Khanh Khanh, nói với giọng điệu khẩn cầu.
"Thị trưởng, chúng tôi sẽ cố hết sức, chỉ cần trong vòng bảy ngày người bệnh có thể tỉnh lại, thì nhất định sẽ sống sót, nếu..." Bác sĩ còn muốn nói tiếp, nhưng lại bị ánh mắt cảnh cáo của thư ký thị trưởng ép trở lại.