“Lăng… chồng ơi, chúng ta không đến nhà Anh à?” Vào đến khách sạn rồi Khanh Khanh mới phát giác ra có cái gì đó lạ lạ, muốn gọi tên của Lăng Duy Khiết nhưng lại không nhớ ra tên anh là gì, chỉ đành tiếp tục gọi anh bằng “chồng”.
“Anh không có nhà, tạm thời ở lại đây.” Lăng Duy Khiết sầm mặt nói.
Lúc mở cửa phòng ra, tâm trạng của Lăng Duy Khiết lại càng tệ, anh càng lúc càng hối hận về quyết định bồng bột của mình ban sáng, tự dưng tự rước phiền vào người, hơn nữa còn là một phiền toái lớn.
“Em xin lỗi, là do em nhất thời không chấp nhận nổi, vừa nãy lúc về nhà em đột nhiên nghe thấy mẹ và anh trai nói rằng em không phải là con của nhà họ Thẩm, em… em thực sự rất buồn, thế nên mới chạy ra ngoài.” Khanh Khanh sụt sịt mũi nói.
Giờ Lăng Duy Khiết giống như cái phao cứu sinh của cô, trừ anh ra cô thật sự không biết phải đi đâu, huống hồ Lăng Duy Khiết xuất hiện đúng lúc cô cần anh nhất.
“Cái gì? Ý của em là … em được bố mẹ nhận nuôi sao?” Lăng Duy Khiết tuột tay, cái cốc anh đang cầm rơi xuống đập vào chân mà anh chẳng cảm thấy đau.
Anh có cảm giác bị người ta đùa giỡn, ba hôn lễ bất bình thường mà Thẩm Khanh Khanh nói ban đầu, sau đó lại là một tuồng kịch ‘con nuôi’ đầy máu chó, trên đời này còn có việc gì khéo trùng hợp thế này không?
“Không phải… nghe mẹ em nói chuyện với anh trai em thì hình như… hình như em là con riêng của bố được mẹ em nhận về nuôi, cho nên mẹ em mới tìm đủ mọi cách để tống khứ em đi lấy chồng, vì thế dù em có ngoan ngoãn đến mấy, mẹ em cũng không thích em, hu hu hu… em cứ tưởng rằng em là người hạnh phúc nhất, bây giờ em mới biết, thực ra là không phải, chẳng qua mẹ em đang trút mối hận với tình địch lên em mà thôi, từ bé đến lớn chỉ cần là những việc bà ấy không thích em đều không được làm, ngay đến việc học hành, chọn ngành học đều là do mẹ quyết định, chỉ cần là bạn bè đến tìm em thì dù là nam hay nữ bà ấy đều mắng em, không cho em tiếp xúc với bất kỳ ai...”
Khanh Khanh không phải là đứa ngu si, chẳng qua lúc trước tâm trạng không tốt, bây giờ khi đã bình tĩnh lại cô lập tức phát hiện ra trong giọng nói của Lăng Duy Khiết đầy vẻ châm chọc.
“Được rồi, những thứ đó đều đã qua rồi, bây giờ em định làm thế nào?” Lăng Duy Khiết nhìn Khanh Khanh, anh không phải mấy cậu bé ngây thơ, anh không cho rằng chỉ vì một tờ chứng nhận đăng ký kết hôn mà bọn họ có thể các cặp vợ chồng khác trên đời này.
“Em…” Khanh Khanh nhìn Lăng Duy Khiết, bây giờ lòng cô rối như tơ vò, căn bản chưa nghĩ đến việc sẽ làm thế nào và nên đi đâu, tuy có tài sản mấy chục triệu nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ rời khỏi nhà.
“Được rồi, dù thế nào thì bây giờ em cũng là vợ của anh rồi, em cứ ở lại đây đi đã, còn những việc khác chúng ta sẽ từ từ tính sau, dù sao tạm thời anh cũng sẽ không rời khỏi đây.”
Lăng Duy Khiết bất đắc dĩ nói, anh là đàn ông, đâu thể quăng một cô gái ra đường được, huống hồ hiện giờ bọn họ còn có một tờ đăng ký kết hôn hợp pháp được mua với giá 30.000.
“Cám ơn anh, anh thật tốt, em tin ông trời vẫn có mắt.” Khanh Khanh nhìn Lăng Duy Khiết, trong lúc bi thương bên cạnh cô còn có một người bầu bạn, đó chính là hạnh phúc.
Lăng Duy Khiết ngẩn ra sau đó là im lặng, anh nhận ra mình đã trở thành cái phao cứu mạng của Thẩm Khanh Khanh, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới sau này sẽ có một người con gái bên cạnh, hoặc… nghĩ đến sự kinh hoàng khi bước chân vào nhà nửa năm trước, rồi lại nhìn sang Khanh Khanh hai mắt đỏ hồng, anh bổng nảy ra suy nghĩ có lẽ nên đưa cô về nhà một chuyến.