"Em biết, em tin anh mà, anh đừng lo lắng nữa, đi ngủ đi." Khanh Khanh cố gắng kéo anh vào nhà, dìu lên lầu rồi đưa anh nằm lên giường.
"Bà xã, giúp anh pha một bình trà giải rượu đi, ngoan..." Lăng Duy Khiết ngã trên giường mê sảng nói: "Anh biết Khanh Khanh ngoan nhất hiền nhất, em không biết anh yêu em tới mức nào đâu."
"Em biết anh yêu em, nhưng giờ anh cần ngủ một giấc." Khanh Khanh giúp anh cởi vest và áo sơ mi ra.
"Bà xã ơi, hôn anh đi, sau đó nói em yêu anh, nói em sẽ mãi mãi không rời xa anh." Khanh Khanh bị anh kéo lại đè lên người, không để cho cô có cơ hội rời đi.
"Được, hôn thì hôn." Biết anh uống nhiều, Khanh Khanh không đẩy anh ra mà còn dỗ dành chiều theo ý anh. Cô biết mấy ngày nay anh bị hai đứa nhỏ giày vò đến trầy da tróc vảy, trông mà lòng cô xót thương, vì thế Khanh Khanh dành một nụ hôn lên má anh, "Em sẽ không rời xa anh, vì thế anh yên tâm ngủ đi nào."
"Ừm..." Lăng Duy Khiết giờ mới hài lòng chịu đi ngủ, anh giống như một đứa trẻ lớn đầu vậy.
Khanh Khanh ngồi bên giường ngắm nhìn khuôn mặt Lăng Duy Khiết, bộ dạng anh lúc ngủ hệt như lúc bọn trẻ ngủ, thật ra rất nhiều khi đàn ông chính là một đứa trẻ lớn đầu, hai đứa nhóc yêu cầu hạch sách với anh nhiều như vậy có một phần nguyên nhân vì áp lực bên ngoài.
Tuy Lăng Duy Khiết không nói nhưng cô cũng cảm giác được mẹ và Tiêu Phụng sẽ không dễ dàng từ bỏ. Hôm qua cô nhìn thấy trong điện thoại của Lăng Duy Khiết có tin nhắn mẹ gửi tới, nhưng cô không biết Lăng Duy Khiết đã làm gì mà bị bà ta uy hiếp.
Tin nhắn của bà ta viết rằng: Cậu đã nghĩ kỹ chưa, nếu trong một tuần tôi không thấy tiền thì chúng ta chỉ có thể gặp nhau trên tòa.
Khanh Khanh đứng dậy muốn xem kỹ điện thoại Lăng Duy Khiết, nhưng không ngờ lúc này anh bỗng tỉnh lại, ôm lấy chân cô.
"Bà xã, ngủ với anh nhé." Lăng Duy Khiết mắt mơ màng nhìn cô, Khanh Khanh không biết nên làm sao bây giờ.
Lăng Duy Khiết nâng người lên kéo cô ngã xuống giường, cô vừa chống tay thì Lăng Duy Khiết đã đè lên người.
"Khiết, anh đi ngủ đi, em qua xem hai đứa nhỏ đã." Mặt Khanh Khanh nóng bừng, không dám nhìn vào mắt Lăng Duy Khiết.
Lăng Duy Khiết vuốt ve mặt Khanh Khanh, sau đó cúi xuống phả vào tai cô một hơi, mọi động tác đều nhẹ nhàng như bông nhưng hơi thở lại nóng bỏng mang hương thơm của rượu, Khanh Khanh dường như cũng chìm vào cơn say, người cô run lên như bị điện giật, gần như ngay lập tức, cô cảm thấy dưới chân bị cái gì đó chọc tới, nơi đó của Khiết đang có phản ứng mãnh liệt không thể kìm nén.
Khanh Khanh cũng không bất ngờ, gò má cô đỏ rực, rõ ràng là anh say nhưng dường như cơ thể lại nóng bỏng hơn, người cô căng thẳng chỉ muốn trốn chạy. Bọn họ đã thống nhất ngủ riêng, sao có thể ngủ chung thế này nữa.
"Bà xã ơi, em đẹp lắm, anh muốn hôn em." Lăng Duy Khiết lúc này hoàn toàn bỏ qua phản ứng của Khanh Khanh, đầu óc anh mờ mịt chỉ có một suy nghĩ, hôn cô ấy, hôn cô ấy, hôn cô ấy đi.
"Không, ưm…" Khanh Khanh bị anh đè ra hôn, nụ hôn cuồng nhiệt của Lăng Duy Khiết mạnh mẽ không cho cô chút thời gian để thở.
Lưỡi của anh bá đạo yêu cầu Khanh Khanh đáp trả, sự nhiệt tình của anh khiến cô như tan chảy, cơ thể anh nóng bỏng như thiêu đốt khiến cô đắm chìm vào cơn say, hai người bắt đầu đụng chạm nhau kịch liệt, một cú thúc thổi bùng lên ngọn lửa tình cháy bỏng.
Có lẽ đã quá mệt, có lẽ đã quá lâu không hoạt động mạnh như vậy, có lẽ cơ thể còn chưa hồi phục, Khanh Khanh cứ thế thiếp đi khi đang lên đỉnh.
Cơn say của Lăng Duy Khiết dường như đã tiêu tan bớt theo mồ hôi chảy ra, sau khi lên đỉnh, anh cũng tỉnh táo lại.
"Khanh Khanh!" Anh khẽ gọi, trong ánh mắt say đắm nhìn cô bỗng hiện lên vẻ đau lòng kỳ lạ, "Anh yêu em..." Anh đặt lên ngực cô một nụ hôn chân thành.
Khanh Khanh mệt tới mức ngủ thiếp đi, nhưng khi nghe thấy ba chữ "anh yêu em", cô bỗng mở mắt tỉnh lại.
Lăng Duy Khiết trèo lên người cô, anh dịu dàng kéo tay cô ra, nhẹ nhàng hôn lướt nhẹ lên cánh môi đang run lên của cô, cô ưỡn người nghênh đón nụ hôn, giống như bông hoa đón lấy những giọt mưa.
Hô hấp lại bắt đầu trở nên gấp gáp, Lăng Duy Khiết biết Khanh Khanh đã mệt nên đành ôm chặt lấy Khanh Khanh vào lòng, để cô dựa vào ngực anh.
"Bà xã, xin lỗi, tối nay anh không nên uống say như vậy." Lăng Duy Khiết vuốt ve mái tóc cô, một cảm giác không tên bỗng dâng lên trong lòng.
"Sau này ra ngoài uống ít đi, uống nhiều hại sức khỏe lắm." Khanh Khanh khép hờ mắt, cô rất muốn ngủ, nhưng Lăng Duy Khiết đã tỉnh thì cô cũng có nhiều chuyện muốn hỏi anh.
"Ừm, anh sẽ nghe lời bà xã mà, bà xã, anh và Hồ Tiêu Lương không có gì cả?" Lăng Duy Khiết dường như rất lo lắng Khanh Khanh sẽ hiểu lầm nên lại giải thích thêm một lần nữa.
"Em biết rồi, anh đã nói rồi, tuy hai người từng yêu nhau nhưng đó là chuyện quá khứ, Khiết à, em tin anh, dù Hồ Tiêu Lương có nói gì em sẽ không nghi ngờ đâu, nhưng hôm qua tại sao cô ta lại xuất hiện ở đó.
"Thực ra cô ta là tình nhân của phó thị trưởng Tôn, tìm được chỗ dựa nên cô ta mới dám trở về nước, nhưng lần này có lẽ cô ta tính toán sai rồi." Lăng Duy Khiết nghĩ tới chuyện xảy ra trong buổi tiệc tối nay, ngày mai chắc chắn sẽ nổi lên một trận sóng gió lớn.
"Phó thị trưởng Tôn, sao có thể, chẳng lẽ..." Khanh Khanh kinh ngạc thốt lên.
Cô không nghi ngờ về nhan sắc của Hồ Tiêu Lương, nhưng vào lúc này phó thị trưởng Tôn lại to gan như vậy.
"Bà xã, kệ bọn họ đi, đó là chuyện của họ, chúng ta ngủ thôi." Dù là thương trường hay quan trường đều là nơi dơ bẩn đen tối đầy rẫy quy tắc ngầm, Lăng Duy Khiết không muốn Khanh Khanh biết quá nhiều về chuyện này.
"Vâng, nhưng..."
"Trễ lắm rồi, không nhưng nhị gì nữa, có gì thì mai lại nói, dù sao ngày mai cũng là chủ nhật." Lăng Duy Khiết hôn trán Khanh Khanh, hai người xa nhau đã lâu, hiếm khi được bên nhau như tối nay, Lăng Duy Khiết không muốn bị mấy chuyện không liên quan làm phiền họ.
"Vâng, em chỉ muốn hỏi La Tiêu Phụng và mẹ đã đi chưa?" Khanh Khanh lẩm bẩm rồi ngủ thiếp đi.
Hiếm khi có được ngày cuối tuần bình yên, Lăng Duy Khiết tắt điện thoại ở nhà với gia đình, nhưng luôn có những người tự cho là đúng mặt dày tới quấy nhiễu hạnh phúc của gia đình người khác.
Lăng Duy Khiết đang chơi đá banh với bọn trẻ, Khanh Khanh ngồi bên cạnh tắm nắng, bỗng cô nhìn thấy chú Phúc chạy vào.
"Khanh Khanh, có cô gái tới tìm cậu chủ, cô xem có gặp không?" Chú Phúc biết mặt La Mị Quỳnh, vì thế không dám đuổi đi mà chạy vào hỏi xem ý Khanh Khanh.
"Cô gái nào? Hồ Tiêu Lương à?" Khanh Khanh ngẩn ra, thấy ba bố con đang chơi vui vẻ bèn đi theo chú Phúc ra xem thế nào.
"Không phải, là… là một người quen của ông chủ khi còn sống, bà ta..."
Khanh Khanh vừa nghe liền đoán ra đó là ai, cô nói với chú Phúc: "Chú Phúc, để cháu đi xem xem, tạm thời chú đừng nói gì với anh Khiết."
Quả nhiên, Khanh Khanh vừa tới trước sân liền nhìn thấy La Mị Quỳnh đang đứng bên ngoài, nhưng cô thật sự không mở miệng gọi "mẹ" được.
Nghĩ tới tin nhắn bà ta gửi uy hiếp Lăng Duy Khiết, cô lại không thể cười nổi, giọng cô lạnh băng nói: "Bà tới đây làm gì?"
"Khanh Khanh, con đã chuyển tới đây rồi à?" Nhìn thấy Khanh Khanh, La Mị Quỳnh hơi bất ngờ, giọng nói có vẻ vui mừng, năm đó không thể chuyển tới đây là điều nuối tiếc nhất trong cuộc đời bà ta, giờ con gái bà ta đã thực hiện được ước nguyện này, cuối cùng có thể bước vào nhà họ Lăng với thân phận bà chủ.
Khanh Khanh không biết suy nghĩ phức tạp của La Mị Quỳnh, chỉ cho rằng bà ta còn muốn để La Tiêu Phụng gả vào nhà họ Lăng, cô cau mày nói: "Tôi là vợ của anh Khiết, tất nhiên là phải sống ở đây."
"Khanh Khanh, mau mở cửa đi, để mẹ vào thăm các con nào." La Mị Quỳnh mừng rỡ gọi.
"Xin hỏi bà có việc gì không?" Nếu bà ta chỉ đơn thuần tới thăm bọn họ thì cô sẽ mở cửa, chỉ sợ bà ta đến làm phiền anh Khiết thôi.
Thái độ lãnh đạm của Khanh Khanh khiến La Mị Quỳnh bị tổn thương, theo bà ta, nói gì thì nói thì bà ta cũng là mẹ, phận làm con gái sao có thể nói chuyện với mẹ như thế, giọng bà ta đầy tức giận nói: "Khanh Khanh, mẹ là mẹ của con, sao con có thể nói thế với mẹ?"
"Mẹ tôi họ Lương, nếu không có việc gì nữa thì tôi vào nhà đây." Nhìn bà ta, Khanh Khanh vẫn cảm giác má trái đau rát.
La Mị Quỳnh giận dữ trừng mắt nhìn Khanh Khanh, "Tôi tới tìm Lăng Duy Khiết có việc."
"Xin lỗi, anh Khiết không có nhà." Khanh Khanh không khách sáo nói.
"Hôm nay là chủ nhật, cậu ta không ở nhà thì đi đâu?" La Mị Quỳnh hỏi lại.
"Bà kỳ lạ thật đấy, anh ấy là tổng giám đốc công ty, cuối tuần có việc là chuyện bình thường, bà không thấy bà hỏi quá nhiều rồi sao?" Khanh Khanh rất bực mình, nếu người này không phải là mẹ ruột cô thì cô đã cho người đuổi đi rồi.
“Vậy cô là vợ của cậu ta có lẽ thay mặt cậu ta được, tôi tới là có vài chuyện muốn nói với cậu ta, nhưng cậu ta không ở nhà thì nói với cô cũng được.” La Mị Quỳnh nhìn Khanh Khanh nói.
Khanh Khanh hơi sững lại, giờ cho bà ta vào chắc chắn sẽ trông thấy anh Khiết, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Có bọn trẻ ở nhà không tiện lắm, bà và tôi ra ngoài rồi nói.”
Nhắc tới hai đứa cháu, bà ta lại nghĩ tới cái hôm bị chúng nó đánh cho sưng môi tím mặt, nghĩ thế, bà ta bèn đồng ý.
“Vậy được, tôi đứng đây chờ cô.”
Khanh Khanh gật đầu quay vào nhà, cô lấy tốc độ nhanh nhất thay quần áo, từ cửa sổ nhìn xuống đám trẻ và Lăng Duy Khiết đang chơi đùa, lòng cô bình tĩnh trở lại, sau đó cô lấy ví chạy xuống, trước khi đi còn dặn dò chú Phúc: “Chú Phúc ơi, cháu ra ngoài mua đồ một lát rồi về ngay ạ.”
“Cô chủ, cô…” Chú Phúc lo lắng nhìn cô.
“Không sao đâu, cháu sẽ về ngay, chú đừng nói chuyện La Mị Quỳnh với anh Khiết nha.” Khanh Khanh biết chú Phúc đang lo lắng chuyện gì, trước đây bà ta từng sống ở đây một thời gian, hẳn đã gây ấn tượng xấu cho mấy người chú Phúc.
Khanh Khanh định lái xe đi, nhưng lại sợ tiếng xe khiến Lăng Duy Khiết chú ý, thế là từ bỏ.
“Chúng ta đi thôi.” Sau khi ra khỏi nhà, Khanh Khanh liền cất bước đi ra đường, nhưng La Mị Quỳnh vẫn đứng yên tại chỗ.
“Cô không lái xe à?” La Mị Quỳnh dáo dác nhìn xung quanh, bắt taxi ở đây cũng không dễ dàng gì đâu.
“Không cần, tôi không định đi quá xa đâu, gần đây có một quán ăn, chúng ta tới đó nói chuyện đi.” Khanh Khanh nói thẳng.