"Nhưng bọn trẻ..." Khanh Khanh không dám tin nhìn Lăng Duy Khiết, cũng chỉ có anh mới nói ra được câu như vậy. Nếu đã ly hôn rồi thì hai người cần gì phải ở bên nhau nữa?
"Chỉ cần em đồng ý, Lâm Lâm và Duệ Duệ nhất định sẽ đồng ý. Khanh Khanh, cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Chẳng lẽ em thật sự mong hai con có bố mà như không sao? Các con còn nhỏ, cuộc sống của bọn trẻ không thể thiếu vắng bóng dáng người bố này được." Lăng Duy Khiết dịu dàng khuyên lơn.
"Không phải thế. A Khiết, ly hôn không phải vì muốn ở bên nhau lâu dài mà vì sửa lại lỗi lầm xưa kia. Anh có cuộc sống của anh, còn em có cuộc sống của em. Những năm qua anh ở Trung Quốc, còn em thì ở Ý, cuộc sống của chúng ta chẳng có gì giống nhau cả. Với lại Lâm Lâm và Duệ Duệ ngày càng lớn, bọn trẻ đã quen không có bố, hơn nữa chúng..." Trực giác mách bảo Khanh Khanh không thể chấp nhận điều kiện này, nếu không nó có khác gì không ly hôn đâu. Nếu quả thật còn muốn ở bên nhau, vậy cô còn đòi ly hôn làm gì? Cô thật sự quá mệt mỏi, từ ngày trở về đây, yêu cũng mệt mỏi và khổ cực vô cùng. Cô chỉ muốn sống thoải mái, không muốn trải nghiệm tình yêu gì nữa. Cô sợ bị thương, sợ hôn nhân.
"Em nghĩ tên Chiêm Mỗ Tư kia có thể thay thế anh sao?" Vốn dĩ Lăng Duy Khiết tưởng Khanh Khanh sẽ đồng ý, nào ngờ lần này cô lại cố chấp như vậy, làm anh bỗng trở nên nóng nảy.
Nếu không thể thuyết phục Khanh Khanh ở lại, vậy anh không thể nào ly hôn được. Anh không thể bỏ mặc cô biến mất khỏi cuộc sống của mình, không thể trơ mắt nhìn con mình gọi người khác là bố.
"Không phải, em chỉ..." Khanh Khanh cảm thấy nhận thức của mình và Lăng Duy Khiết hoàn toàn khác nhau, cô không biết nên giải thích thế nào với anh.
"Em chỉ không muốn ở bên cạnh anh nữa, chỉ là đã yêu người khác phải không?" Lăng Duy Khiết không khỏi cất cao giọng, ba người đợi ở ngoài cửa vừa nghe thấy tiếng nói liền nhảy bổ vào.
"Ông lại bắt nạt mẹ tôi." Duệ Duệ nhìn Lăng Duy Khiết đăm đăm.
"Không, Duệ Duệ, Lâm Lâm, mẹ đã nói rồi mà, đây là bố các con, sao các con có thể ăn nói với bố bằng giọng điệu này." Thấy hai đứa nhìn Lăng Duy Khiết với ánh mắt căm thù, Khanh Khanh không khỏi tự trách, chẳng lẽ cô thật sự sai lầm rồi sao?
"Lăng Duy Khiết, có phải anh lại đổi ý hả?" Thẩm Hạo Trự cũng cau mày, bực bội nhìn anh.
"Không, Lâm Lâm, Duệ Duệ, bố mong sau này các con có thể ở lại Trung Quốc." Khanh Khanh ngửa đầu nhìn Lăng Duy Khiết, quyết định lắng nghe ý kiến của hai cậu bé.
Không ngờ hai cậu bé lại trăm miệng một lời: "Không. Ngoại trừ do mẹ sinh, bọn con không có anh chị em nào khác."
"Kia không phải là con của bố con, có lẽ, có lẽ là con của cô ta với người khác." Khanh Khanh biết bọn trẻ có ý gì, vì vậy giải thích thay cho Lăng Duy Khiết.
"Gì cơ? Lăng Duy Khiết, anh đang nói đùa ư, làm sao có thể..."
"Tôi cũng không tin, nhưng tôi sẽ cho điều tra rõ ràng. Lâm Lâm, Duệ Duệ, bố đảm bảo với các con, trừ mẹ ra, cả đời này bố không bao giờ có người phụ nữ khác nữa. Cho nên sau này, ngoại trừ em trai em gái mà mẹ con sinh ra, các con không thể nào có anh chị em nào khác." Cuối cùng Lăng Duy Khiết cũng hiểu vì sao hai đứa bé thay đổi đột ngột đến thế, vì vậy ngồi xổm xuống giải thích với hai cậu bé.
"Không phải con gái chú thật ư?" Lâm Lâm vẫn hơi không tin.
"Bọn cháu không nhận con nhỏ đó đâu. Tóm lại nếu chú để con hồ ly tinh kia và con cô ta ở với chú, vậy bọn cháu sẽ về Ý." Duệ Duệ tỏ thái độ rõ ràng.
Lăng Duy Khiết hứa hẹn với bọn trẻ, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ người ngoài nào quấy rầy, bấy giờ chúng mới tạm đồng ý. Mà Khanh Khanh cũng không cần ở lai bệnh viện nữa, chỉ cần nghỉ ngơi tại nhà là được rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Duy Khiết tới đón Khanh Khanh về nhà, hai đứa bé cũng chuyển khỏi nhà họ Thẩm, chính thức dọn đến nhà họ Lăng.
"Mẹ, khi nào hai người làm thủ tục ly hôn?" Trên đường về nhà, Duệ Duệ cố ý nhắc đến.
Khanh Khanh sửng sốt, nhìn Lăng Duy Khiết đang lái xe, hỏi ý: "Xem bao giờ bố con có thời gian."
"Duệ Duệ, con nhất quyết thấy bố mẹ ly hôn bằng được sao? Có bố, mẹ, anh trai, gia đình chúng ta sống cùng nhà không tốt à?" Lăng Duy Khiết thật lòng không muốn ly hôn, nhưng lúc này xem thái độ của hai đứa con trai, chỉ sợ ly hôn rồi cưới sẽ không dễ dàng như vậy.
Tối qua đang định trao đổi với Khanh Khanh, hai người cứ ly thân đã còn chuyện ly hôn tạm thời đặt sang một bên. Nhưng nhìn tình hình hai đứa bé, chờ sau này quyết định cũng được. Thật không biết có phải kiếp trước anh thiếu nợ hai đứa con trai này không mà chưa từng thấy con trai nào cản trở như thế.
"Chú yêu mẹ không?" Lâm Lâm đột nhiên hỏi.
"Tất nhiên, nếu không bố và mẹ sao lại cưới nhau?" Lăng Duy Khiết khẳng định chắc nịch.
Nhưng Khanh Khanh lại chua chát trong lòng. Ban đầu họ đăng ký chỉ vì nỗi giận dỗi trong lòng. Cô bực bội mẹ không quan tâm đến hạnh phúc của mình, mà Lăng Duy Khiết thì vì thất tình.
"A Khiết, chúng ta chỉ quen nhau có mấy tiếng đồng hồ đã kết hôn, chẳng lẽ anh với em là tình yêu sét đánh sao?" Khanh Khanh cười hỏi, che dấu nỗi hụt hẫng trong lòng.
Lăng Duy Khiết bị Khanh Khanh hỏi khó, tình yêu sét đánh ư? Không phải, nhưng ba ngày sống chung với cô lại ghi dấu trong lòng anh. Khanh Khanh đáng yêu, Khanh Khanh dịu dàng, Khanh Khanh lương thiện, hơn nữa cô còn tùy hứng, từng chút này đủ để anh thường xuyên nhớ đến trong năm năm xa cách kia.
"Lâm Lâm, Duệ Duệ, cho bố cơ hội theo đuổi mẹ con lần nữa được không?" Lăng Duy Khiết không hề lừa Khanh Khanh. Anh biết dù mình nói chi tiết thì Khanh Khanh và hai đứa bé cũng không tin tưởng, vì vậy đành phải lùi bước cầu xin.
Hai cậu bé im lặng, dường như đang suy tư. Lòng Lăng Duy Khiết ngổn ngang trăm mối, trong lúc bất chợt anh nghĩ ra gì đó, căng thẳng hỏi: "Lâm Lâm, Duệ Duệ, có phải các con có hình mẫu ông bố nào đúng không?"
Tuy nói ra hơi mất mặt nhưng đấy là khả năng cao nhất, nếu không vì sao các con lại không nhận bố ruột là anh chứ.
"Bọn cháu thích sư phụ." Lâm Lâm nhất thời nhanh miệng nên lỡ lời.
"Sư phụ..." Khanh Khanh kinh ngạc. Hôm qua cô mới biết sư phụ mà bọn trẻ nhắc đến chính là người kia. Trong trí nhớ của cô, anh ta cũng chỉ là một người có đôi mắt xanh xinh đẹp, sao bọn trẻ lại gán ghép lung tung với cô cơ chứ.
"Ai là sư phụ của các con?" Lăng Duy Khiết như gặp kẻ thù truyền kiếp, đúng lúc lại gặp đèn đỏ nên anh suýt nữa đâm vào đuôi xe đằng trước.
"Bố, bố đừng so sánh với sư phụ, bất kể bề ngoài hay nội tâm, hai người đều không thể đem ra so sánh được đâu, không cùng một đẳng cấp." Duệ Duệ chẳng phải đả kích anh mà chỉ nói sự thật.
"Rốt cuộc anh ta là ai?" Càng nghe con nói vậy, Lăng Duy Khiết càng khó chịu. Anh tự nhận điều kiện về mọi mặt của anh thuộc hàng cao cấp, nhưng hai đứa con trai lại dìm hàng anh thật, nâng cao vị thế của người được gọi là sư phụ kia lên, anh nhất quyết phải biết đối phương là ai.
"Sư phụ là hoàng tử Tây Ban Nha, hai năm trước cũng vì vấn đề thừa kế ngai vị nên mới bị đâm bị thương..."
"Hoàng tử?"
"Hoàng tử Tây Ban Nha, chẳng lẽ là Ophelia - Di Sinan." Lăng Duy Khiết tìm tòi trong đầu. Trong các thành viên nam thuộc hoàng gia Tây Ban Nha, trừ những người vị thành niên thì chỉ còn có người này chưa kết hôn. Sở dĩ có ấn tượng với vị hoàng tử này là vì anh ta từng là thần đồng thiên tài, hơn nữa hiện tại anh ta chịu trách nhiệm ngoại giao cho Tây Ban Nha.
Nhưng vị hoàng tử này khá ít xuất hiện, làm sao có thể quen biết Khanh Khanh và cả hai đứa con trai này của anh.
"Ơ, bố quen sư phụ à? Sư phụ đúng là thiên tài, ở trong nhà một tháng đã dạy bọn con rất nhiều thứ!" Duệ Duệ nói với vẻ mặt sùng bái.
"Sao các con không nói cho mẹ?" Khanh Khanh hơi tức giận, không ngờ cái tên của anh ta ban đầu chỉ là giả, hơn nữa con trai hai tuổi của cô thì biết, còn người làm mẹ như cô thì mù tịt.
"Sư phụ dặn bọn con đừng nói với mẹ. Mẹ, sư phụ là người rất tốt, hôm qua bọn con đã gọi điện cho sư phụ, sư phụ bảo hôm nay sẽ đến đón mẹ con mình, chúng ta đến Tây Ban Nha ở một thời gian." Lâm Lâm không hề cảm thấy bất ổn, trong nhận thức của cậu, những lời nói và quyết định của sư phụ đều đúng.
Lăng Duy Khiết im lặng, nếu trong suy nghĩ của các con đã nhận vị hoàng tử kia làm bố, chỉ sợ anh thật sự không có cách nào sánh bằng.
"Hai con nói linh tinh gì đấy. Nếu anh ta là hoàng tử, làm sao có thể để ý đến mẹ, sau này đừng nói nhảm nữa." Khanh Khanh đỏ ửng mặt, quay đầu dạy dỗ hai cậu con trai.
"Khanh Khanh, em cũng thích anh ta sao?" Lăng Duy Khiết uể oải nói.
"Anh đừng nghe lời bọn trẻ, em đã quên mặt mũi anh ta thế nào rồi." Khanh Khanh thấy giọng Lăng Duy Khiết buồn như đưa đám, lại ngoảnh sang trách mắng anh.
Đúng là cha nào con nấy, hai đứa nhóc nói linh tinh thì được, vậy mà không ngờ anh còn vào hùa theo.
"Bố, có phải bố tự ti không?" Lâm Lâm đứng lên từ phía sau, xoa đầu Lăng Duy Khiết và cười khúc khích.
"Không phải bố tự ti, mà nếu anh ta thật sự yêu mẹ con, bố tình nguyện rút lui. Nhưng anh ta là hoàng tử, con nghĩ có khả năng ư? Với lại, ngay cả mặt mũi anh ta thế nào mẹ cũng quên rồi, đương nhiên không có tình cảm với anh ta. Hai con đừng gán ghép được không? Nếu các con cực kỳ thích anh ta, bố đề nghị các con nhận anh ta làm bố nuôi cũng được." Cho dù thật sự có chút tự ti nhưng trước mặt con trai, Lăng Duy Khiết không thể nào thừa nhận.
Huống chi Khanh Khanh đã nói rõ ràng, chứng tỏ Khanh Khanh không thích hoàng tử gì đó. Cho nên vẫn là ông chồng này tốt hơn. Anh quyết không thể nhận thua, hơn nữa không thể ly hôn trong tình huống hiện tại được.
"Được rồi, các con đừng nói nhảm nữa. Còn anh nữa, tập trung lái xe đi. Trước khi về đến nhà, không ai được nói câu nào nữa." Người khó xử nhất vẫn là Khanh Khanh, thấy ba bố con còn nói, cô tức giận ra lệnh.
"Mẹ, hôm qua sư phụ nói, bao giờ tới sẽ đến bệnh viện tìm mẹ con mình, bọn con quên bảo sư phụ đã xuất viện, có thể gọi điện thoại cho sư phụ được không?" Khanh Khanh cấm nói nhưng Lâm Lâm lại nằng nặc nói bằng được.
"Gì cơ? Các con bảo anh ta đến rồi hả?" Lăng Duy Khiết nghe xong cũng giật mình thảng thốt.
"Đúng ạ, bọn con nghĩ hôm nay hai người ly hôn, ký tên xong thì bọn con rời đi luôn. Nào ngờ chú đàn bà quá, chẳng dứt khoát chút nào." Duệ Duệ không nhận Lăng Duy Khiết là bố nên không hề nể nang.
"Đây không gọi là đàn bà mà là luyến tiếc. Bởi vì bố yêu Khanh Khanh nên mới không nỡ ly hôn." Lăng Duy Khiết tức tối, hai thằng nhóc này, để xem sau này anh xử chúng thế nào.