Trong phòng bệnh, Lâm Lâm và Duệ Duệ đang chơi trò đoán số, ai thắng thì có thể ở lại với mẹ, ai thua thì đi ăn cơm cùng "ông bố hạt giống". Đã hơn mười phút trôi qua vẫn chưa phân thắng bại.
"Lâm Lâm, Duệ Duệ, hai con cùng đi chứ. Mẹ ở đây không có chuyện gì đâu, trong bệnh viện có bác sĩ và chị y tá, họ đều chăm sóc mẹ mà. Huống chi chú Hạ cũng ở đây, các con đừng lo lắng." Khanh Khanh khuyên nhủ hai đứa con của mình.
"Mẹ, nhất định phải đi sao?" Hai anh em nhăn nhó nói.
"Lâm Lâm, Duệ Duệ, mẹ dạy các con thế nào nhỉ. Phận làm con thì cùng ăn cơm với bố là chuyện bình thường, các con có biết làm vậy sẽ khiến bố đau lòng, mẹ cũng buồn bã hay không?" Khanh Khanh nghiêm mặt khiển trách.
Nếu bố con đã nhận nhau rồi thì đừng nhăn nhó nữa, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm bố con.
"Mẹ, bọn con không phải không muốn ăn cơm với chú..." Thấy Khanh Khanh biểu cảm không vui, hai đứa bé lập tức sửa lời: "Không phải bọn con không muốn đi ăn cơm cùng bố, chẳng qua một mình mẹ ở bệnh viện bọn con không yên lòng, nhỡ đâu bà phù thủy kia đến bắt nạt mẹ thì sao."
"Tiểu Duệ, dù bà ấy không tốt thế nào thì cũng là mẹ của mẹ, cho nên, cho nên các con không thể gọi bà ấy là mụ phù thủy được. Bất kể bà ấy đã làm gì với mẹ, thì mối quan hệ máu mủ tình thân này mãi mãi không thể thay đổi. Các con hãy nhớ đây là lễ phép cơ bản nhất." Khanh Khanh dạy dỗ hai đứa trẻ.
"Nhưng bà ấy..." Lâm Lâm muốn phản bác lại thì bị Duệ Duệ kéo lấy, ngắt ngang lời cậu.
"Vâng mẹ, con và anh đi ăn cơm cùng bố vậy, bọn con sẽ về nhanh thôi. Con phải đi gọi ngay chú Hạ tới trông nom mẹ mới được." Duệ Duệ nói xong, kéo Lâm Lâm chạy ra ngoài.
Lăng Duy Khiết đưa bọn trẻ đi ra ngoài ăn món Trung Quốc, nhưng hai đứa bé cứ như cố tình gây khó khăn cho anh, bảo là thời gian chờ món ăn lâu quá, vì vậy Lăng Duy Khiết lại dẫn chúng đến nhà hàng Ý.
"Lâm Lâm, Duệ Duệ, các con đều là người Trung Quốc, sau này phải tập ăn đồ Trung Quốc cho quen." Lăng Duy Khiết nhắc nhở hai đứa trẻ.
Tuy rằng anh cũng từng sống ở nước ngoài nhưng trước giờ anh đều cho rằng đồ ăn Trung Quốc là tốt nhất, vừa đầy đủ vừa cân bằng dinh dưỡng.
"Chú biết nấu cơm à?" Hai đứa bé không trả lời mà hỏi lại.
"Bố, biết làm vài món đơn giản. Nhưng ông cha ta có câu: Đàn ông nên tránh xa nhà bếp..." Lăng Duy Khiết ngại để lộ thế yếu của mình trước mặt con nên đành che giấu bằng cách này.
"Chú cứ nói thẳng là không biết làm là được, cần gì phải nói câu đàn ông nên tránh xa nhà bếp, thật dối trá." Duệ Duệ chẳng hề nể mặt người bố trước mặt chút nào.
"Ừ, bố không biết nhưng bố có thể học. Nếu các con muốn ăn cơm do bố nấu..." Lăng Duy Khiết ngượng ngùng khi bị bọn trẻ vạch trần.
Anh vừa sinh ra đã là cậu ấm có người hầu kẻ hạ, nào cần biết nấu mấy món Trung Quốc. Nhưng về sau cũng có học nấu vài món, nhưng chỉ ở mức tạm ăn được.
"Vậy chú học đi, khi nào chú nấu được món ngon thì lúc ấy bọn cháu sẽ gọi chú là "bố"." Lâm Lâm vừa uống nước trái cây vừa lẩm bẩm như vậy.
"Gì cơ? Các con chịu gọi bố là bố hả?" Lăng Duy Khiết kích động đứng lên.
"Đúng, đến khi nào chú nấu được món ăn khiến bọn cháu thỏa mãn." Duệ Duệ lạnh lùng đáp lại.
"Không vấn đề, bố nhất định sẽ cố gắng." Lăng Duy Khiết hào hứng chỉ muốn cầm lo phóng thanh để nói: Cuối cùng con anh cũng bằng lòng gọi anh là bố rồi. Mặc dù có điều kiện nhưng chứng tỏ bọn trẻ đã chấp nhận anh.
Cơm nước xong xuôi, Lăng Duy Khiết và bọn trẻ cùng trở về bệnh viện. Lúc vừa đến nơi thì Thẩm Hạo Trự đã tới, không chỉ có thế mà ông bà Thẩm cũng ở đây rồi.
"Lâm Lâm, Duệ Duệ mau chào ông bà ngoại đi." Khanh Khanh thấy con trai về, sợ hai đứa bé gọi lung tung bèn mở lời trước.
"Khanh Khanh, bọn trẻ đã lớn như vậy rồi mà sao còn giấu bố mẹ. Rốt cuộc mẹ cũng được làm bà ngoại rồi, mẹ có cháu ngoại rồi." Bà Thẩm vui sướng ôm hai đứa bé vừa ôm vừa hôn.
"Mẹ, sau này mẹ đừng ép con kết hôn nữa, bây giờ có cháu cho mẹ trông rồi." Thẩm Hạo Trự thấy mẹ vui vẻ bèn cười nói.
"Con cần phải tranh thủ vào, em gái con đã làm mẹ, vậy mà người làm anh như con ngay cả bạn gái cũng không có, có xấu hổ không?" Bà Thẩm cười trêu.
"Bố mẹ có khỏe không ạ." Lăng Duy Khiết hơi mất tự nhiên. Đối với người nhà họ Thẩm, anh luôn hờ hững khó chịu, không biết bây giờ thay đổi thái độ còn kịp hay không. So với La Mị Quỳnh, người nhà họ Thẩm quả thực tốt hơn nhiều. Bây giờ anh rất sẵn lòng đón nhận bọn họ, chỉ cần mẹ con La Mị Quỳnh lập tức biến mất khỏi cuộc sống của anh.
"A Khải, mẹ đón hai đứa bé về nhà ở vài ngày, con không có ý kiến gì chứ." Bà Thẩm ôm hai đứa bé, không nỡ buông tay ra.
"Dĩ nhiên được ạ, chỉ là lại phải làm phiền mẹ thôi." Lăng Duy Khiết rất muốn nói không, nhưng vẻ mặt mẹ vợ hiền hòa như thế, làm sao anh dám từ chối cho được. Huống chi bà đưa bọn trẻ đi cũng tốt, anh và Khanh Khanh không phải lo lắng hai cái bóng đèn này nữa rồi.
"Không phiền, không phiền chút nào đâu. Con không biết mẹ ở nhà buồn thế nào đâu. Có hai cục cưng ở đây, mẹ vui còn chẳng hết ấy chứ. Ông nó à, sau này chúng ta ở lại đây luôn có được không?" Bà Thẩm vui mừng, lại làm nũng với ông chồng trước mặt bao con trẻ ở đây.
Lăng Duy Khiết thấy bố vợ đỏ mặt, bất chợt hiểu ra. Phụ nữ ấy mà, dù bao nhiêu tuổi hay ở thời điểm nào đều có quyền làm nũng trước mặt chồng mình, và người đàn ông nên biến tình yêu của mình thành bao dung và che chở cho người phụ nữ mình yêu.
"Chú đừng tưởng bọn cháu không có ở bệnh viện là chú có thể bắt nạt mẹ cháu đâu nhé." Trước khi đi, hai đứa trẻ mỗi đứa một tay lôi Lăng Duy Khiết đến văn phòng bác sĩ. Lâm Lâm sáp lại gần, thoáng cái trèo lên người Lăng Duy Khiết, véo mũi anh cảnh cáo.
"Lâm Lâm, mẹ là vợ của bố, bố thương mẹ con còn chẳng kịp nữa là, làm sao có thể bắt nạt cô ấy được. Các con ấy, đến nhà bà ngoại nhất định phải ngoan ngoãn, nhớ đừng trêu bà." Lăng Duy Khiết xoa đầu con trai, mỉm cười dặn dò. Mặc dù quan hệ chỉ tốt lên chút xíu nhưng anh vẫn rất vui vẻ, ít nhất các con không còn bài xích anh như trước nữa.
"Chú phải bảo vệ mẹ cho tốt, nếu mụ, à mẹ của mẹ tới, chú phải bảo vệ mẹ đấy, đừng để bà ấy bắt nạt mẹ." Duệ Duệ nhảy lên bàn, xác định cao hơn Lăng Duy Khiết mới nghiêm túc nói.
"Bố hứa với các con, tuyệt đối không để bất cứ ai có cơ hội làm tổn thương mẹ con nữa." Lăng Duy Khiết nghiêm mặt hứa hẹn.
"Ngoắc tay nào." Lâm Lâm duỗi ngón tay ra.
"Ngốc thế, đập tay mới tính." Duệ Duệ đỏ mặt, vươn bàn tay nhỏ bé ra.
"Được, đập tay nào. Đây là lời hứa giữa những người đàn ông với nhau, từ hôm nay trở đi, bảo vệ mẹ chính là trách nhiệm của ba người đàn ông chúng ta." Lăng Duy Khiết rất vui vẻ và cảm động. Mặc dù hai đứa bé còn nhỏ nhưng lại có tinh thần trách nhiệm cao hơn cả người làm bố như anh.
Cuối cùng chúng đã đi, Lăng Duy Khiết trực tiếp yêu cầu Hạ Dụng sắp xếp thêm một cái giường nữa trong phòng bệnh. Anh muốn ở trong viện trông nom Khanh Khanh 24 giờ.
Tuy rằng cô không muốn nói chuyện với anh lắm nhưng không còn nói những câu thờ ơ lạnh nhạt nữa. Có mấy lần anh đang đọc tài liệu, còn bắt gặp Khanh Khanh đang nhìn trộm mình.
Thoáng chốc, một tuần đã trôi qua. Tình hình Khanh Khanh đã đỡ hơn rất nhiều, có thể đứng lên đi lại. Hôm nay Khanh Khanh muốn ăn sushi, Lăng Duy Khiết vừa đặt xong sushi cho cô thì có điện thoại gọi tới. Vừa nhìn số hiển thị, nụ cười trên mặt anh tức khắc biến mất.
"Bà xã, em nghỉ ngơi một lát đi, một lúc nữa sushi được giao đến ngay thôi. Anh ra xem Hạ Dụng có ở đây không, bảo cậu ấy đến đây cùng ăn." Dãy số này rất lạ, trực giác mách bảo anh rằng rất có thể là La Mị Quỳnh. Để tránh Khanh Khanh biết bộ mặt thật của bà ta, Lăng Duy Khiết cứ thế tắt điện thoại đi.
Sau khi ra ngoài, Lăng Duy Khiết đến văn phòng bác sĩ, lấy điện thoại bàn gọi lại.
Anh không nói câu nào, đầu bên kia truyền đến giọng phụ nữ, nhưng không phải La Mị Quỳnh.
"Xin chào, xin hỏi anh tìm ai?" Nghe được giọng nói, Lăng Duy Khiết sửng sốt, đại não lập tức phác họa hình ảnh chủ nhân của giọng nói. Không ngờ, không ngờ là Hồ Tiêu Lương? Chẳng lẽ Hạ Dụng đã giúp anh xử lý xong rồi?
"Vừa rồi là cô gọi điện thoại cho tôi phải không?" Lăng Duy Khiết cố ý lạnh giọng hỏi.
"Hả... anh là A Khiết à?" Cô ta kinh ngạc, ngay sau đó là mừng rỡ vô cùng.
"Có chuyện gì không?"
"A Khiết, hôm nay em quay về, nghe chú Phúc nói anh đã lấy vợ sinh con..." Cô ta chợt im lặng, Lăng Duy Khiết cau mày, ý thức được chuyện tình có thể không giống như anh nghĩ. Đang định cúp điện thoại thì cô ta lại nói: "A Khiết, chúng ta có thể gặp mặt không?"
"Không cần thiết. Hồ Tiêu Lương, cô tìm tôi có chuyện gì? Đừng tưởng tôi không truy cứu chuyện năm xưa nữa." Lăng Duy Khiết lạnh giọng, nếu không phải là La Mị Quỳnh cần Hồ Tiêu Lương thì anh đã cúp máy từ lâu rồi.
"Dạo trước nghe nói anh kết hôn, tuy rằng em đã không còn ở nhà họ Lăng nữa nhưng trên danh nghĩa em vẫn là mẹ kế của anh, vẫn là người của nhà họ Lăng. Huống chi ban đầu bố anh đã viết rất rõ ràng, nhà cửa để lại cho em..."
"Cô đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa. Hồ Tiêu Lương, chẳng lẽ cô lại mất trí. Ban đàu cô đã làm gì, tôi nghĩ tôi không cần nhắc nhở cô đâu. Cô hãy nghe cho rõ đây, đừng động vào tôi, nếu không đừng trách tôi độc ác." Lăng Duy Khiết chán ghét, cô ta đúng là loại đàn bà lòng tham không đáy.
Năm đó cô ta cuỗm đi bao nhiêu tiền của công ty, giờ này còn không biết xấu hổ đến đòi nhà.
Đang lúc Lăng Duy Khiết và Hồ Tiêu Lương gọi điện thoại cho nhau thì tại nhà họ Thẩm, Lâm Lâm và Duệ Duệ đang làm ổ trong phòng, hình như đang tiến hành thí nghiệm nào đó.
"Duệ Duệ, người phụ nữ tên Hồ Tiêu Lương kia là ai?" Lâm Lâm vừa hỏi vừa gõ ba chữ Hồ Tiêu Lương trên thanh tìm kiếm.
Sau khi hai đứa rời khỏi bệnh viện, để khảo nghiệm bố nên cài máy nghe lén trong điện thoại và người Lăng Duy Khiết. Tuy anh dùng điện thoại bàn nhưng hai cậu bé vẫn nghe rõ ràng.
"Dốt thế, có vậy cũng phải hỏi, đương nhiên là hồ ly tinh rồi." Duệ Duệ nhanh tay gõ bàn phím.
"Đồ ngốc, chúng ta tìm hiểu người phụ nữ này là ai trước đã? Nhưng giọng bố có vẻ hơi lạnh lùng, hình như không nhiệt tình cho lắm." Cứ như vậy, hai cậu bạn nhỏ lại điều tra về Hồ Tiêu Lương.