“Mẹ, mấy người làm gì mẹ của tôi rồi?” Duệ Duệ túm chặt lấy La Mị Quỳnh, khóc hỏi.
“Máu, sao lại có nhiều máu như vậy chứ?” Đoan Minh Dũng nhìn thấy khăn trải giường bị nhiễm máu đỏ, choáng váng.
“Máu, Vivian bị sao vậy?” Món đồ trong tay James cũng rơi xuống đất, thấy vũng máu ghê gợn trên giường, ai cũng thấy hốt hoảng.
“Không… Không liên quan tới tôi, là mẹ tôi, là… Là bà ấy đánh Thẩm Khanh Khanh, không liên quan tới tôi!” La Tiêu Phụng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của bọn họ, hoảng hốt chỉ về hướng mẹ ruột mình, vội vã phủi sạch quan hệ.
“La Mị Quỳnh, sao bà dám đánh Khanh Khanh hả? Cô ấy là người bệnh đấy, bà…” Đoan Minh Dũng không thể tin được nhìn La Mị Quỳnh, lúc này cuối cùng anh ta cũng hiểu được vì sao Duy Khiết lại muốn giết La Mị Quỳnh. Không ngờ bà ta lại có thể xuống tay đối với một người bệnh.
“Mụ phù thủy nhà bà, bà trả mẹ tôi lại đây, trả mẹ tôi đi….” Hai đứa trẻ vừa nghe thấy vậy, đồng loạt lao đến đánh La Mị Quỳnh, đè bà ta xuống dưới đất, không ngừng nện những nắm đấm nhỏ lên người này.
“Người đàn bà xấu xa, mụ phù thủy, trả mẹ tôi lại đây, trả mẹ cho tôi….”
“Đừng… đừng đánh nữa, ta là bà ngoại của mấy đứa, đừng tiếp tục đánh nữa….” Tuy rằng Lâm Lâm và Duệ Duệ chỉ là trẻ con, nhưng trước kia Khanh Khanh sợ hai đứa bị người khác bắt nạt nên đặc biệt cho bọn chúng đi học các lớp học võ thuật. Vậy nên khi đánh nhau thì không hề kém một người lớn chút nào, La Mị Quỳnh vốn không chống cự được.
“Lâm Lâm, Duệ Duệ, mau dừng tay, mấy đứa không được làm vậy.” Nghe thấy tiếng La Mị Quỳnh cầu xin tha thứ, Đoan Minh Dũng và James mới tỉnh táo lại, hai người tiến lên, mỗi người một đứa, muốn kéo hai đứa trẻ ra.
“Người xấu, mấy người buông ra, chúng tôi phải báo thù cho mẹ…”
“Mụ phù thủy, tôi muốn giết bà….” Hai đứa trẻ khóc lóc kêu lên, Đoan Minh Dũng và James lại không ngăn cản được, hơn nữa làm vậy hai đứa này còn hung dữ hơn vừa rồi. Hai đứa trẻ một trái một phải xông về phía La Mị Quỳnh vừa mới đứng lên.
La Tiêu Phụng nhìn thấy mẹ mình mặt mũi bầm dập, khóe miệng chảy máu, hoảng hốt hét lên: “Đừng mà, mấy người đừng có đánh nữa, cứ tiếp tục như thế mẹ tôi sẽ chết mất.”
“Ôi chao, làm sao bây giờ? Cứ để thế này sẽ xảy ra án mạng thật đó.” James lo lắng đến mức nhảy cẫng lên, Vì để bảo vệ cho Khanh Khanh, Lâm Lâm và Duệ Duệ rất chăm học võ thuật, giờ hai đứa còn nghiêm túc như vậy, anh ta vốn không ngăn lại được.
“Anh còn đứng đấy làm gì nữa, mau đến giúp đi.” Đoan Minh Dũng cũng rất sốt ruột nhưng chỉ một mình anh ta thì không thể nào kéo được cả hai đứa.
“Còn cả đồ phụ nữ xấu xa cô nữa, ai bảo cô bắt nạt mẹ chúng tôi, ai bảo cô bắt nạt mẹ chúng tôi…” Bọn chúng là anh em sinh đôi, có thần giao cách cảm nên khi ra đòn đều trúng đích, vì thế nên khi La Tiêu Phụng bộc phát lương tâm muốn đi bảo vệ mẹ mình cũng không tránh khỏi bị công kích.
“Dừng tay, mấy đứa đang làm gì vậy?” James và Đoan Minh Dũng vừa mới ôm lấy hai đứa trẻ, đằng sau đã xuất hiện tiếng quát giận. Bọn họ giật mình, thả lòng ra, hai đứa bé nhanh chóng thoát khỏi cái ôm của Đoan Minh Dũng và James.
Sau khi Lăng Duy Khiết đi đến nghĩa địa, trong lòng anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nên muốn đến thăm xem Khanh Khanh đã đỡ hơn chưa, không nghĩ tới vừa mới bước vào bệnh viện đã nghe thấy tiếng hét của hai đứa con trai rồi.
“Duy Khiết, anh đến đúng lúc lắm, mau ngăn hai đứa con của anh lại đi, nếu bọn chúng còn đánh nữa thì sẽ xảy ra án mạng đấy.” Đoan Minh Dũng thấy anh, vội vàng nói.
“Khanh Khanh… ở đây có chuyện gì vậy?” Sau khi Lăng Duy Khiết bước vào, nhìn thấy trên giường toàn là vết máu, mắt tối sầm lại, bước chân lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ.
“Duy Khiết, anh bình tĩnh lại đi, chúng en vừa mới về, cũng không rõ ràng lắm… hình như… hình như là bà La đánh…. Đánh Khanh Khanh.” Đoan Minh Dũng cảm thấy từng luồng không khí lạnh lẽo dần bao trùm lại. Trước kia lúc ở công ty, suýt chút nữa Duy Khiết bóp chết La Mị Quỳnh, lúc này… chỉ sợ….
Đoan Minh Dũng rất lo lắng. Anh ta rời khỏi phòng bệnh, vội vã gọi điện thoại cho Hạ Dụng, bảo anh ấy mau chóng lại đây giúp đỡ.
“La Mị Quỳnh, bà lại dám đánh vợ tôi, ai cho bà cái quyền làm thế!” Lăng Duy Khiết quay người, đằng đằng sát khí nói với La Mị Quỳnh lúc này chỉ còn lại nửa cái mạng.
“Đánh thì cũng đã đánh rồi, cậu giết tôi đi này.” Không ngờ La Mị Quỳnh lúc trước còn cầu xin tha thứ, giờ lại cố ý nói như vậy.
“Duy Khiết, đừng làm thế, không được đâu….” Đoan Minh Dũng vừa mới gọi điện thoại xong, nghe thấy vậy, nhanh chóng tiến lên từ phía sau, ôm chặt lấy Lăng Duy Khiết, sợ anh bị bà ta chọc giận.
“Đừng mà, Duy Khiết, không thể được, bà ấy là mẹ của em, anh không thể làm tổn thương bà ấy. Mẹ em đánh Thẩm Khanh Khanh là không đúng nhưng đó là bởi vì Thẩm Khanh Khanh nói chuyện quá khó nghe thôi, Duy Khiết, đừng mà….” La Tiêu Phụng bò tới bên người La Mị Quỳnh, ôm chặt, che chở cho bà ta, nức nở nói.
Lăng Duy Khiết chỉ hơi dùng sức đã có thể tách Đoan Minh Dũng ra, anh ôm hai đứa con trai, mở miệng trấn an: “Hai đứa các con dừng tay đã, chuyện này để bố xử lí, hai đứa đi tìm mẹ đi.”
“Chúng tôi không muốn để ý tới chú nữa, đều là vì chú, bởi vì chú nên bọn họ mới có thể bắt nạt mẹ, chúng tôi không cần chú đâu.” Duệ Duệ gào lớn lên, khóc lóc vùng khỏi Lăng Duy Khiết, chạy ra ngoài.
“Cậu…” Duệ Duệ vừa mới xông ra ngoài thì đúng lúc gặp được Thẩm Hạo Trự và Hạ Dụng đang đi đến phía này. Cậu kêu to lên rồi nhảy bổ vào trong lòng Thẩm Hạo Trự.
“Lâm Lâm, cháu bị sao vậy?” Trực giác của Thẩm Hạo Trự mách bảo rằng, đây là Lâm Lâm hay khóc.
“Cậu cũng xấu quá đi, mấy người đều rất đáng ghét…” Duệ Duệ nghe thấy Thẩm Hạo Trự gọi tên Lâm Lâm, tức giận đến mức hét lớn lên, chạy ra khỏi bệnh viện.
“Lâm Lâm, cháu….”
“Cậu, cháu mới là Lâm Lâm.” Lâm Lâm cảm nhận được tâm trạng đau lòng của Duệ Duệ, cậu bé đi tới, trừng mắt nhìn Trầm Hạo Trự với vẻ trách móc.
Hạ Dương tiến vào, nhìn thấy bàn tay của Lăng Duy Khiết đang lao về phía La Tiêu Phụng, anh ta bèn nhanh chóng xông đến đằng trước, chắn trước mặt bà ta.
Không phải anh ta muốn cứu La Tiêu Phụng, mà anh ta không muốn Duy Khiết phạm sai lầm.
Hạ Dương bị tát một cái, anh ta cúi đầu giải thích với Lăng Duy Khiết: “Duy Khiết, xin lỗi cậu, cậu có muốn trách thì trách tôi đi, do tôi không chăm sóc Khanh Khanh cẩn thận.”
“Khanh Khanh đâu? Cô ấy đang ở đâu?” Lăng Duy Khiết giơ nắm đấm lên rồi lại dừng giữa không trung, một lúc lâu sau anh mới thu tay lại, âm thanh khàn đặc run rẩy hỏi.
“Cô ấy đang ở phòng cấp cứu, Duy Khiết, là lỗi của tôi, tôi không nên để bọn họ ở riêng với Khanh Khanh, xin lỗi cậu.” Hạ Dương hối hận nói.
“Từ nay trở đi, mấy người không có quan hệ gì với vợ tôi nữa, sau này đừng để chúng tôi nhìn thấy các người.” Lăng Duy Khiết liếc qua mẹ con La Mị Quỳnh đang ở trên nền đất, xoay người đưa ra một quyết định quan trọng.
“Các người còn không mau đi đi.” Đoan Minh Dũng vừa nghe thấy bèn nhanh chóng nói với mẹ con La Mị Quỳnh.
“Là lỗi của tôi, tôi không nên cho Khanh Khanh biết đến sự tồn tại của La Mị Quỳnh.” Lần đầu tiên Thẩm Hạo Trự cúi đầu với Lăng Duy Khiết.
“Tôi đi xem Khanh Khanh thế nào, anh đi tìm Duệ Duệ giúp tôi.” Lăng Duy Khiết kéo Lâm Lâm qua, nói với Thẩm Hạo Trự.
Vợ quan trọng, con cũng quan trọng nhưng anh thì chỉ có một, hiện tại không thể phân thân được.
Lần này Đoan Minh Dũng chủ động nói: “Duy Khiết, anh ở lại với Khanh Khanh đi, em sẽ đi tìm Duệ Duệ với tổng giám đốc Thẩm.”
La Tiêu Phụng được đỡ dậy, cô ta không cam lòng, mở miệng: “Duy Khiết, hôn lễ của chúng ta thì sao?”
“Không có hôn lễ nào hết, tôi chỉ có một người vợ là Thẩm Khanh Khanh, quá khứ, hiện tại hay tương lai cũng đều như thế, tốt nhất là các người cút về Mĩ đi.” Đến liếc mắt nhìn Lăng Duy Khiết cũng chẳng muốn.
Ngay lúc này đây, cuối cùng anh cũng hiểu, báo thù mẹ con La Mị Quỳnh, cũng chính là đang làm vợ mình bị thương tổn thật sâu, không báo thù cũng được, nhưng không thể để mất Khanh Khanh.
“Duy Khiết, Thẩm Khanh Khanh vốn không xứng với anh, cô ta chỉ là một đứa con rơi không biết cha mình là ai, anh không…”
“Chát…” Thẩm Hạo Trự hung hăng vung xuống một cái tát. Cái tát vừa rồi của Lăng Duy Khiết bị Hạ Dương chặn lại nhưng cái tát này của Thẩm Hạo Trự lại mạnh mẽ rơi xuống mặt La Tiêu Phụng.
Cảm giác nóng rực từ bàn tay khiến Thẩm Hạo Trự càng tức giận hơn, anh ta không hề hối hận vì cái tát này. Một người mẹ như vậy, một cô em gái như thế, không có cũng được. Từ hôm nay trở đi, Khanh Khanh chính là con của nhà họ Thẩm, không có quan hệ gì với nhà họ La hết.
“Cô nghe cho kĩ đây, Khanh Khanh là em gái của Thẩm Hạo Trự tôi, con bé họ Thẩm, là con của nhà họ Thẩm, không ai được tổn thương con bé hết.”
“Đi thôi, chúng ta cùng đi tìm Duệ Duệ.” Đoan Minh Dũng đi đến vỗ vai Thẩm Hạo Trự. Hai mẹ con này đúng là đáng khinh, đến bây giờ, cuối cùng Đoan Minh Dũng cũng biết được một chút sự thật.
“Đứng lại, Lăng Duy Khiết, anh muốn chúng tôi đi Mĩ cũng được nhưng anh phải đưa chúng tôi một nửa cổ phần của tập đoàn Lăng Vân.”
Hạ Dương giục Lăng Duy Khiết đến trước cửa phòng cấp cứu chờ Khanh Khanh, không ngờ rằng La Mị Quỳnh lại đột nhiên gọi anh.
“Bà điên rồi đúng không? Bà nghĩ mình là ai hả?” Hạ Dương thật sự không nhịn được nữa, anh ta không ngờ La Mị Quỳnh lại vô liêm sỉ đến thế.
“Mẹ, mẹ điên rồi, cho dù Thẩm Khanh Khanh là con ruột của mẹ, mẹ cũng không thể…” La Tiêu Phụng nhìn ánh mắt điên cuồng của mẹ mình, cảm thấy sợ hãi.
“Tất… tất nhiên phải vậy, tôi vất vả sinh ra cô ta, cô ta nên…”
“Đồ thần kinh…” Hạ Dương mắng một câu. Anh ta túm Lăng Duy Khiết kéo ra ngoài. La Mị Quỳnh này đang đi tìm chết, cho dù bà ta có muốn chết thì anh ta cũng sẽ không thể để Duy Khiết trở thành hung thủ.
“Mẹ, chúng ta mau đi thôi.” La Tiêu Phụng nhìn thấy khuôn mặt u ám của Lăng Duy Khiết, cô ta mặc kệ vết thương trên đùi mà nhanh chóng vươn tay bịt miệng mẹ mình lại.
“Đúng là một bà điên, Duy Khiết, nhất định người đầu tiên Khanh Khanh muốn gặp là cậu, chúng ta đi trước đi.” Hạ Dương mạnh mẽ tóm lấy Lăng Duy Khiết, James thấy tình hình cũng tới giúp đỡ.
Thẩm Hạo Trự cùng Đoan Minh Dũng đưa Lâm Lâm đi tìm Duệ Duệ.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai mẹ con La Mị Quỳnh, La Tiêu Phụng thấy mọi người vừa đi, hai chân mềm oặt đang cố chống đỡ giống như tan ra, ngã xuống nền đất.
“Tiêu Phụng, Tiêu Phụng…” La Mị Quỳnh vừa thấy thế bèn bật khóc.
“Mẹ, chúng ta rời khỏi đây đi.” La Tiêu Phụng lắc tay, hôm nay đến thật không đúng lúc, nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn.
“Tiêu Phụng, ngày mai chúng ta trở về đi, về Mĩ cùng mẹ.” La Mị Quỳnh đột nhiên lại khóc.
“Mẹ, mẹ đi đi, con phải ở lại đây.” La Tiêu Phụng nhìn giấy đăng kí kết hôn nằm trên mặt đất, sáng nay cô ta vừa bỏ tiền ra mua nó, chẳng ngờ rằng lại hoàn toàn không có cơ hội sử dụng.
“Không, không thể được, con phải đi cùng mẹ, con cũng thấy rồi, bọn họ đều là người điên, con còn ở lại đây thì hắn ta sẽ giết con. Không được, con phải đi cùng mẹ, chúng ta đi luôn bây giờ…” Sắc mặt La Mị Quỳnh thay đổi, bà ta nâng La Tiêu Phụng lên, muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
“Mẹ, mẹ đừng khuyên con nữa, nếu như mẹ còn nói nữa con cũng sẽ cắt đứt quan hệ với mẹ.” La Tiêu Phụng tức giận nói.
“Không được, con phải đi cùng mẹ. Ngày mai, ngày mai mẹ sẽ đến chỗ Lăng Duy Khiết lấy tiền, chỉ cần lấy được tiền chúng ta liền bỏ đi.” La Mị Quỳnh cõng con gái, nói năng lộn xộn suốt cả quãng đường.
“Đủ rồi, con không cho phép mẹ đến tìm Duy Khiết đòi tiền, mẹ thả con xuống, con nhất quyết không đi theo mẹ đâu.” La Tiêu Phụng giãy dụa, cô ta cảm thấy mẹ mình bị dọa đến choáng luôn rồi, nếu không phải bị hai tên quỷ sứ kia đánh đến mức tâm thần thì làm sao lại biến thành thế này được.