"Mẹ, mẹ cố tình an ủi cô ta phải không." La Tiêu Phụng cất giọng quái gở nói.
"Xin lỗi, Khanh Khanh, lúc trước không phải mẹ cố ý đâu, chỉ là..."
Khuôn mặt của Khanh Khanh tái nhợt, cô chưa từng nghĩ đến, bản thân mình lại là một đứa con gái không rõ cha ruột là ai.
"Thẩm Khanh Khanh, với xuất thân của cô vốn không có tư cách ở bên cạnh Duy Khiết. Huống hồ tôi và cô đã nói rõ trước rồi, chỉ cần hai người bọn tôi đăng ký kết hôn, cô sẽ rời khỏi anh ấy." La Tiêu Phụng nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
"Tiêu Phụng, đủ rồi, sao con có thể nói chuyện với chị của mình kiểu đó hả. Huống hồ, chị của con đã kết hôn với Lăng Duy Khiết, mẹ không cho phép con ở lại Trung Quốc nữa." Chẳng ngờ La Mị Quỳnh lại lên tiếng quát đứa con gái yêu của mình.
"Mẹ ơi, mẹ đừng có nhận con gái tùy tiện như vậy được không? Sao cô ta lại là chị của con chứ." La Tiêu Phụng bị mẹ mình quát mắng thì bực bội đáp trả.
"Tiêu Phụng, mẹ dẫn con đến đây là muốn nói cho con biết, Khanh Khanh là chị của con. Con không thể cướp chồng của nó được, con có nghe rõ không." La Mị Quỳnh đến trước mặt của La Tiêu Phụng, nghiêm túc nói.
"Mẹ, đủ rồi đó, mẹ có biết những gì hôm nay mẹ nói là câu chuyện sứt sẹo nhất mà con từng nghe thấy không. Vì muốn chia rẽ con và Duy Khiết, mẹ lại thêu dệt ra một câu chuyện như thế. Thẩm Khanh Khanh là chị của con? Mẹ muốn tìm thì cũng phải tìm cô gái nào đáng thương một chút đến để diễn kịch chứ, Thẩm Khanh Khanh là thiên kim tiểu thư của kiến trúc Chính Đức, sao có thể là con gái rơi của mẹ được." La Tiêu Phụng dùng sức đẩy mẹ mình, hét lớn.
"Tiêu Phụng, mẹ đã nói rồi. Trên thế giới này ngoại trừ Lăng Duy Khiết, con muốn lấy ai, thích ai, mẹ sẽ không có ý kiến, thế nhưng chỉ có cậu ta là không được. Bởi vì... Bởi vì cậu ta chính là anh rể của con." La Mị Quỳnh nắm tay của La Tiêu Phụng, nhắc lại lần nữa.
"Không bao giờ, Thẩm Khanh Khanh cô nghe kỹ cho tôi. Lăng Duy Khiết là của tôi, cho dù cô có sinh cho anh ấy hai đứa con trai thì cũng như vậy thôi, cô đừng hòng phá hoại hôn lễ của tôi. Còn mẹ, nếu mẹ thực sự là mẹ của con, vậy thì đừng có làm những chuyện ngu xuẩn như thế này nữa." La Tiêu Phụng rút tay ra, oán hận nhìn mẹ mình. Sau khi nói xong lại nhìn về phía Khanh Khanh, lạnh lùng mở miệng: "Thẩm Khanh Khanh, hy vọng cô có thể tuân thủ lời hứa của mình, nhanh chóng biến đi."
"Đứng lại, La Tiêu Phụng, có phải ngay cả lời của mẹ con cũng không nghe không?" La Mị Quỳnh gọi La Tiêu Phụng đang muốn rời khỏi lại.
"Trên thế giới này không có người mẹ nào mà không muốn con gái mình được hạnh phúc. Nếu mẹ cứ bảo vệ Thẩm Khanh Khanh như vậy, thế thì mẹ cứ để cho cô ta làm con gái mình là được, con không có hứng thú tiếp tục nghe câu chuyện mà mẹ đang thêu dệt." La Tiêu Phụng lạnh lùng nói.
"Bà ta không có nói láo, tôi là con gái nuôi của nhà họ Thẩm. Năm năm trước, ngày tôi và Duy Khiết đăng ký kết hôn, khi tôi về đến nhà, ba và mẹ tôi đang nói đến chuyện này..." Khanh Khanh đau buồn thuật lại chuyện xảy ra vào năm đó.
"Thẩm Khanh Khanh, đây là chuyện đã được hai người lên kế hoạch xong từ hôm qua đúng không?" La Tiêu Phụng quay đầu, cô ta cắn răng nghiến lợi nói.
"Không cần phải như vậy, mấy tháng nữa là đến ngày kỷ niệm sáu năm kết hôn của tôi và Duy Khiết. Thật ra cô căn bản không cần làm tờ giấy hôn thú này. Trước khi chúng tôi thật sự ly hôn, anh ấy không thể lấy được tờ giấy hôn thú khác. Tiêu Phụng, thật ra... thật ra Duy Khiết muốn kết hôn với cô, hoàn toàn là vì báo thù. Bởi vì hơn hai mươi năm trước, mẹ của cô chính là kẻ thứ ba..."
Thấy con gái nói mình là kẻ thứ ba, La Mị Quỳnh bực bội phản bác: "Không phải, mẹ không phải là kẻ thứ ba, Vương Tử Đồng mới là kẻ thứ ba."
"Thế nhưng bởi vì bà nên mẹ chồng của tôi mới bỏ nhà ra đi, cũng bởi vì bà, bà ấy mới xảy ra chuyện bất trắc. Nỗi đau xót, nỗi hận thù này vẫn luôn nằm trong lòng Duy Khiết. Cũng chính vì thế, anh ấy mới hao tâm tổn trí muốn báo thù. Tất cả những chuyện bà đã làm vào năm đó, hôm nay con gái bà sẽ phải hoàn lại. Đến bây giờ, bà vẫn không có chút hối hận nào hay sao?" Khanh Khanh cố nén cơn đau bụng, khuyên bảo mẹ mình. Cô hy vọng bà ta có thể nói lời xin lỗi với Duy Khiết, hy vọng bà ta nhận sai. Có lẽ chỉ có như vậy thì mới xóa bỏ được nỗi hận thù trong lòng anh.
"Mẹ không sai. Nếu như không phải vì bà ta, đời này mẹ và Kiến Hoa cũng sẽ không chia tay. Nếu ngày đó bà ta không sinh con, cũng sẽ không có sự tồn tại của con, đều là lỗi của con, là lỗi của mấy người..." La Mị Quỳnh mất khống chế mà chỉ trích Khanh Khanh.
Năm đó, sau khi bà ta biết mình mang thai, đã từng nghĩ tới việc bỏ đứa bé đi. Thế nhưng sau khi con trai Duy Khiết của Lăng Kiến Hoa sinh ra, trong lòng ông ta chỉ có con trai mình, chỉ có cái gia đình đó, ngay cả điện thoại của La Mị Quỳnh ông ta cũng không chịu nhận. Lúc đó bà ta quá rối rắm nên mới có một suy nghĩ điên cuồng đến thế.
"Mẹ, nếu những lời nói từ nãy đến giờ của hai người đều là sự thật. Không lẽ mẹ muốn dùng Thẩm Khanh Khanh để lấy lại trái tim của bố Duy Khiết ư?" La Tiêu Phụng thấy vẻ mặt kích động của mẹ và Thẩm Khanh Khanh thì xoay người, chậm rãi quay lại.
Sao cô ta có thể bỏ qua cơ hội làm tổn thương Thẩm Khanh Khanh được chứ? Nếu tất cả mọi chuyện đều là sự thật, thế thì Thẩm Khanh Khanh hoàn toàn có tư cách ở bên cạnh Duy Khiết, cô ta mới là người phải lập tức biến mất.
Một câu của La Tiêu Phụng đã nói chính xác suy nghĩ khi ấy của La Mị Quỳnh. Năm đó bà ta giận dỗi từ chức, vốn định chờ đứa bé ra đời rồi sẽ dẫn nó đến gặp Lăng Kiến Hoa. Không ngờ bà lại sinh ra một đứa con gái. Bởi vậy, ngay cả vốn liếng để cạnh tranh La Mị Quỳnh cũng không có, trong cơn thất vọng, bà ta đưa Khanh Khanh cho bố của Thẩm Hạo Trự, cũng chính là mối tình đầu của mình.
Khanh Khanh nhìn thấy ánh mắt né tránh của La Mị Quỳnh, hoàn toàn tuyệt vọng. Hóa ra đây chính là mẹ của cô. Cô vô cùng hối hận, cô vốn không nên vội vã đi tìm hiểu chân tướng.
"Các người đi đi, tôi không muốn nhìn thấy các người nữa." Khanh Khanh nhắm mắt lại, bàn tay run rẩy chỉ về phía cửa.
"Thẩm Khanh Khanh, có phải là cô rất đau lòng không. Nghĩ cũng phải, chưa sinh ra đã bị coi như quân cờ. Chậc chậc, cô cũng thật là đáng thương, như vậy cô thấy mình còn xứng với Duy Khiết không?" La Tiêu Phụng ngồi lên giường, đáy mắt chứa đầy sự trào phúng.
"Tiêu Phụng, con câm miệng đi, cũng không hoàn toàn là như vậy. Năm đó..." La Mị Quỳnh hoảng hốt ngăn cản. Tuy rằng lúc trước quả thực là như vậy, thế nhưng dù sao Khanh Khanh cũng là đứa con mà bà ta mang thai mười tháng mới sinh ra, bà ta đã nợ đứa con gái này rất nhiều rồi, sao còn nhẫn tâm giậu đổ bìm leo nữa chứ.
"Cút, hai người cút hết ra ngoài cho tôi. La Tiêu Phụng, nếu cô muốn có được Duy Khiết, cô cứ việc đi cướp, cướp được là bản lĩnh của cô." Tất cả nỗi đau và sự thù hận của Khanh Khanh lập tức nổ hết ra, cô trợn mắt giận dữ nhìn hai mẹ con La Mị Quỳnh, tức giận nói.
"Không đâu, Khanh Khanh. Mẹ bảo đảm với con, em gái con sẽ không cướp mất những gì thuộc về con, tuyệt đối sẽ không." La Mị Quỳnh thấy vậy, đau lòng cầm lấy tay của Khanh Khanh, đưa ra lời hứa hẹn.
"Buông tôi ra, tôi không có người mẹ như bà, càng không có người em gái như cô, hai người đi đi, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy các người nữa..." Khanh Khanh dùng hết sức rút tay mình về, thế nhưng La Mị Quỳnh lại không nỡ buông ra.
"Ha ha, mẹ. Mẹ nên dứt bỏ cái suy nghĩ này đi, cô ta căn bản không thích thú gì khi có một người mẹ như mẹ đâu, sao mẹ có thể so sánh với tập đoàn Chính Đức chứ. Nhận mẹ thì sao cô ta còn làm lá ngọc cành vàng của tập đoàn Chính Đức được, nếu đổi lại là con..." La Tiêu Phụng ở một bên châm ngòi thổi gió, mặc kệ Thẩm Khanh Khanh có phải do mẹ sinh hay không, cô ta cũng sẽ không cho phép cô cướp đi mẹ của mình.
"Thẩm Khanh Khanh tôi không có người mẹ không biết liêm sỉ như thế, mấy người... A..." Khanh Khanh còn chưa nói xong đã cảm thấy mặt mình đau rát, tai ong lên, nửa người trên của cô lại ngã lệch qua một bên.
"La Mị Quỳnh, người phụ nữ ác độc này." Hạ Dụng đang chờ ở ngoài phòng càng lúc càng bất an, anh ta không ngừng xem đồng hồ, đã nửa tiếng rồi, mẹ con La Mị Quỳnh còn chưa ra ngoài. Anh ta không yên tâm lắm, định vào xem thử, không ngờ vừa mới mở cửa đã nhìn thấy La Mị Quỳnh đánh Khanh Khanh.
"Mẹ, mẹ... Mẹ đánh cô ta?" La Tiêu Phụng nhìn thấy thế thì cất giọng hả hê.
"Khanh Khanh, Khanh Khanh cô có sao không?" Hạ Dụng lao đến bên giường, ấn vào cái chuông đã bị Khanh Khanh bỏ ra từ sớm.
"Mẹ... Mẹ không cố ý..." La Mị Quỳnh kinh ngạc nhìn xuống bàn tay, vậy mà bà ta lại đánh con gái của mình.
"Mẹ, con biết mẹ là mẹ tốt nhất mà, một cái tát này là muốn báo thù cho con đúng không." Lúc này La Tiêu Phụng ngược lại không vội đi nữa, cô ta ôm La Mị Quỳnh, cất giọng nũng nịu.
"Mấy người thật là quá đáng, La Mị Quỳnh, bà..." Hạ Dụng đặt Khanh Khanh nằm lên giường rồi tức giận chỉ trích La Mị Quỳnh, không ngờ Thẩm Hạo Trự lại đột nhiên xông vào.
"Cậu câm miệng cho tôi. Khanh Khanh, xin lỗi, mẹ thật sự không muốn đánh con... Mẹ chỉ quá... quá tức giận, những lời mà con nói..." Nhìn mặt của Khanh Khanh xám như tro tàn, La Mị Quỳnh hối hận không ngớt.
"Xảy ra chuyện gì? Khanh Khanh, Khanh Khanh em sao rồi?" Thẩm Hạo Trự dùng một tay hất La Tiêu Phụng ra, anh ta lao đến trước giường, nghe nói La Mị Quỳnh đánh Khanh Khanh, lập tức nổi trận lôi đình. Anh ta xoay người, đối diện với La Mị Quỳnh rồi tức giận nói: "Lúc nãy bà mới nói cái gì?"
"Thẩm Hạo Trự, anh bị bệnh thần kinh hả. Là mẹ đánh cô ta, đâu phải tôi, anh dựa vào cái gì mà trút giận vào người tôi." La Tiêu Phụng ngã xuống đất, đau đớn kêu to. Chân cô ta liên tiếp bị thương, ngay cả đứng lên cũng không nổi.
"Bà đánh cô ấy. La Mị Quỳnh, không ngờ bà lại đánh Khanh Khanh, rốt cuộc bà là người phụ nữ thế nào hả? Mắt của bà bị mù rồi sao, cô ấy là bệnh nhân, bà lại ra tay với một bệnh nhân, hơn nữa cô ấy còn là con gái của bà. La Mị Quỳnh, tôi thực sự hối hận khi giúp Khanh Khanh tìm bà. Cút, bây giờ mấy người mau cút đi..." Hai tay của Thẩm Hạo Trự nắm chặt thành đấm, hận không thể hả cơn giận này cho Khanh Khanh.
"A, Khanh Khanh..." Các bác sĩ vào phòng, đưa Khanh Khanh đến phòng giải phẫu. Lúc nhấc chăn lên, Hạ Dụng hoảng hốt, cả cái ga trải giường màu trắng đã bị nhuộm thành đỏ, ngay cả quần áo của Khanh Khanh cũng như thế.
"Khanh Khanh, Hạ Dụng, anh chăm sóc cô ấy thế nào vậy hả, anh chăm sóc cô ấy như thế à." Chân của Thẩm Hạo Trự mềm nhũn, ngã ngồi trước giường bệnh. Vết máu đỏ tươi ở trên giường như được rút ra từ trong người anh ta vậy, vùng ngực cứ nhói lên từng cơn.
"Xin lỗi, đều là lỗi của tôi." Hạ Dụng cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống ga trải giường. Sao anh ta lại phạm phải sai lầm như thế, tình huống của Khanh Khanh... "Bác sĩ Ngô, cho dù có phải làm gì thì cũng xin ông nhất định phải cứu cho được Khanh Khanh."
"Xin lỗi, tôi không có cố ý, xin lỗi..." Nhìn thấy vết máu chói mắt trên giường, La Mị Quỳnh cũng ngã ngồi xuống đất. Trong đầu bà ta trống rỗng, bà ta thật sự không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng đến vậy, bà ta thực sự không cố ý, chỉ là tức quá thôi, thật sự không có cố ý...
"Mẹ, mau kéo con lên." La Tiêu Phụng không dám to tiếng, cô ta cũng bị dọa sợ, lỡ như chết người thật thì mẹ con cô ta sẽ có phiền phức, bởi vậy cô ta mới nhỏ giọng nói với La Mị Quỳnh.
"Tiêu Phụng, có phải mẹ quá đáng lắm không?" Hạ Dụng và Thẩm Hạo Trự đều đi theo xe đẩy ra ngoài, phòng bệnh chỉ còn lại mẹ con La Mị Quỳnh mà thôi.
"Mẹ, cô ta là con gái của mẹ. Ở Trung Quốc, mẹ đánh con gái cũng không phạm pháp, chúng ta đi nhanh đi, lát nữa bọn họ đến thì... tiêu..."
"Mẹ, mẹ, bánh kem đã mua về rồi." La Tiêu Phụng đang hối mẹ mau dẫn cô ta rời khỏi đây, lại nghe được bên ngoài truyền đến tiếng nói của mấy thằng quỷ nhỏ.
"Mẹ, chúng ta... Mẹ, mẹ đâu rồi?" Lâm Lâm và Duệ Duệ cầm bánh kem, lao vào trong phòng, thế nhưng lại không nhìn thấy mẹ đâu, hai đứa bé lập tức cuống lên.
"Tiểu Duệ, máu, thật nhiều máu, là máu của mẹ sao?" Bánh kem trong tay của Lâm Lâm rơi xuống đất, nhìn cái ga trải giường đầy máu mà y tá vẫn chưa kịp đổi, Lâm Lâm òa khóc.