Mặc kệ phía sau có bão tố gì thì cũng không liên quan đến Lăng Duy Khiết nữa. Sau khi rời khỏi bệnh viện, anh quyết định đi thăm cha mẹ một chút, vốn dĩ anh còn muốn dẫn theo hai đứa con nhưng bây giờ lại chỉ có thể đi một mình.
Trong bệnh viện phía sau anh, La Tiêu Phụng và mẹ ầm ĩ với nhau.
"Duy Khiết, Duy Khiết, em biết là anh cố ý như vậy, em... Mẹ? Duy Khiết đâu? Mẹ, mau giúp con ngăn cản Duy Khiết, con không muốn hủy bỏ hôn lễ, con không muốn..." Cũng giống như lần trước nhưng chẳng qua lần này La Tiêu Phụng cho rằng Lăng Duy Khiết đã trở về rồi, vì vậy cô ta bi thương đến mừng rỡ rồi lại thất vọng, tâm trạng hoàn toàn trái ngược với lúc Lăng Duy Khiết đến.
"Tiêu Phụng, chờ sau khi vết thương của con khỏi rồi, chúng ta sẽ về nước Mỹ." La Mị Quỳnh đi vào trong phòng, tiến lên đỡ con gái.
"Không, bà đi đi, tôi không muốn thấy bà, bà hoàn toàn không phải là mẹ tôi, bà đi đi, tôi chỉ cần Duy Khiết..." La Tiêu Phụng cự tuyệt trợ giúp của mẹ, từ trước đến giờ, mẹ chỉ là một danh từ đối với cô ta.
Trong hai mươi lăm năm đã qua của cô ta, mẹ chưa từng thật sự quan tâm đến cô ta. Từ khi cô ta bắt đầu có ký ức, mẹ đã rất ít khi ở nhà, cứ luôn ném cô ta cho hàng xóm hoặc là nhà trẻ, còn thường xuyên quên đi đón cô ta. Sau đó đi đến Mỹ, bà ta vội vàng lo yêu đương, càng không quan tâm cô ta. Những điều đó cô ta đều nhẫn nhịn, thế nhưng bây giờ bà còn muốn ngăn cản hạnh phúc của cô ta, muốn phá hỏng cuộc hôn nhân của cô ta.
"Tiêu Phụng, tin mẹ đi, cậu ta chẳng phải là một người chồng tốt. Hơn nữa, cậu ta đã có vợ, có con trai, cậu ta không thể nào cưới con được. Ở Trung quốc, trùng hôn là phải phạt tù nặng, con đừng ngu ngốc như vậy có được không? Đàn ông tốt trên đời này chẳng phải chỉ có mình Lăng Duy Khiết, vẫn còn rất nhiều rất nhiều người đàn ông càng tốt hơn. Chờ sau khi vết thương của con lành rồi, con và mẹ cùng về Mỹ, mẹ nhất định giúp con tìm một người đàn ông tốt, con tin mẹ được không? Đừng ở lại đây nữa." Sau khi bị con gái đẩy ra, La Mị Quỳnh không đỡ cô lên nữa mà buông túi xách xuống, ngồi bên cạnh con gái, nhìn nó khóc, nhìn nó làm loạn.
"Bà đi đi, người nên rời khỏi chính là bà. Tôi nói cho bà biết, nếu như tôi không thể lấy được Duy Khiết, như vậy chúng ta sẽ không bao giờ... là mẹ con nữa. Tôi không bao giờ muốn là con gái của bà nữa. Cho nên, bà đừng hi vọng tôi sẽ về Mỹ theo bà. Bà đi đi, đi đi..." La Tiêu Phụng vịn giường, quát to với mẹ mình.
"Tiểu Phụng, mẹ là muốn tốt cho con. Con có thể lấy bất người đàn ông nào, cho dù con thật sự muốn làm vợ bé thì mẹ cũng không ngăn cản. Thế nhưng con không thể lấy Lăng Duy Khiết được." La Mị Quỳnh run rẩy nói.
Bà ta đã có nhiều thiếu sót với đứa con gái này, cho nên trước đó, phàm là con gái có yêu cầu gì, chỉ cần có thể làm được, bà ta đều cố hết sức thỏa mãn. Thế nhưng lần này không được, bất kể thế nào bà ta cũng phải dẫn con gái về Mỹ.
"Mẹ, vậy tôi sẽ nói cho bà nghe, tôi sẽ không đi. Nếu như bà còn muốn tôi là con của bà thì bà phải giúp tôi tìm Duy Khiết về." La Tiêu Phụng vịn thành giường, lấy được một bên nạng.
"Cậu ta sẽ không trở về đâu. Tiểu Phụng, mẹ sẽ giúp con làm thủ tục xuất viện, chúng ta lập tức đi trong hôm nay." Nhìn thấy dáng vẻ này của con gái, La Mị Quỳnh rất lo lắng, vội vàng lấy điện thoại ra đặt vé.
"Bà đi đi, cút về Mỹ đi. Tôi không muốn bà xen vào chuyện của tôi nữa. Tôi rất hối hận, tôi không nên để cho bà biết, không nên để cho bà đến. Nếu như không có bà, Duy Khiết sẽ không hủy bỏ hôn lễ. Mẹ, bà rốt cuộc là mẹ tôi hay là kẻ thù của tôi đây? Tại sao cứ muốn làm vậy với tôi chứ?" La Tiêu Phụng khóc nói, bước từng bước đến gần La Mị Quỳnh.
"Tiêu Phụng, chính vì con là con gái của mẹ, chính vì mẹ muốn con hạnh phúc nên mới ngăn cản hôn lễ của các con. Sáng sớm hôm nay, mẹ đi gặp Thẩm Khanh Khanh, nó và Lăng Duy Khiết đã kết hôn từ năm năm trước, bọn họ thậm chí còn có một có một cặp song sinh. Một kẻ như vậy, con cảm thấy cậu ta sẽ yêu con sao?" La Mị Quỳnh tận tình khuyên bảo.
"Mẹ, bà không phải là mẹ tôi, bà là mẹ của Thẩm Khanh Khanh. Bà chỉ gặp cô ta một lần là bị tẩy não, chỉ gặp một lần là bà đã tin tưởng lời của cô ta. Vì lấy được Duy Khiết, cô ta đã nói láo không ít lần. Con cái gì chứ, tôi thấy tám chín phần mười là cô ta tìm người đến diễn cho bà xem thôi. Tôi muốn đi gặp Thẩm Khanh Khanh." La Tiêu Phụng đẩy mẹ ra, muốn đi tìm Khanh Khanh.
"Được, mẹ đi cùng con."
La Tiêu Phụng nghe thấy lời của mẹ, kinh ngạc đến khựng lại, vốn cho là mẹ sẽ ngăn cản nhưng không ngờ bà lại muốn đi cùng.
La Tiêu Phụng có phần không dám tin, bán tín bán nghi hỏi: "Mẹ thật sự muốn đi cùng ư?"
"Con thay quần áo trước, mẹ đi nói một tiếng với bác sĩ," La Mị Quỳnh lại gật đầu lần nữa. Bà ta vốn định để chuyện gì đã qua cứ qua, nhưng bây giờ xem ra có một số việc nhất định phải cho Tiểu Phụng biết. Có lẽ chỉ có như vậy mới ngăn cản được quyết định muốn lấy Lăng Duy Khiết của nó.
La Mị Quỳnh làm xong thủ tục trở về, La Tiêu Phụng đã thay quần áo xong. Bà ta đỡ con gái, rời khỏi bệnh viện, thuê xe đi đến bệnh viện Dương Quang.
"Mẹ, lát nữa nhìn thấy Thẩm Khanh Khanh, xin mẹ lánh đi, chuyện giữa tôi và cô ta tự chúng tôi sẽ giải quyết, không cần mẹ đụng tay vào." Ở trên xe taxi, La Tiêu Phụng yêu cầu mẹ mình.
"Nếu cần thiết, mẹ sẽ rời đi." La Mị Quỳnh cũng không hoàn toàn đáp ứng. Nếu như Khanh Khanh không thuyết phục được Tiêu Phụng, bà ta nhất định phải để cho Tiêu Phụng biết, Khanh Khanh là chị nó, tương ứng với Lăng Duy Khiết chính là anh rể của nó, nó sẽ phải buông tay thôi.
Đến bệnh viện Dương Quang, La Mị Quỳnh đỡ La Tiêu Phụng đến bên ngoài phòng bệnh của Khanh Khanh.
"Mẹ, bà chờ tôi ở bên ngoài đi. Chuyện của tôi và cô ta, tự tôi sẽ giải quyết." Ở ngoài cửa, La Tiêu Phụng lại yêu cần một lần nữa.
"Tiêu Phụng, bên trong không chỉ có Thẩm Khanh Khanh mà còn có hai đứa con trai của nó và những người khác, con đi vào như vậy, bọn họ nhất định sẽ không cho con gặp mặt đâu." La Mị Quỳnh muốn đi theo vào nhưng La Tiêu Phụng lấy cây nạng cản lại, không cho bà ta đến gần cửa.
"Được rồi, mẹ đưa con vào." La Mị Quỳnh không thể không thỏa hiệp.
La Tiêu Phụng ngay cả cửa cũng chả thèm gõ đã trực tiếp bước vào.
Trong phòng đang có Hạ Dụng, Đoan Minh và cả James. Vừa rồi Khanh Khanh đã được đưa về, đứa con tạm thời còn đang ở trong bụng cô, thế nhưng bác sĩ cũng không đảm bảo đứa bé này sẽ thuận lợi ra đời.
Lâm Lâm và Duệ Duệ ở bên trong cùng Khanh Khanh, tuy rằng Khanh Khanh tỉnh rồi nhưng lại rất suy yếu, ngay cả nói chuyện cũng phải cố sức, cho nên hai đứa nhóc ở bên trong kể chuyện cho cô nghe.
"Thư ký La, cô đến làm gì?" Đoan Minh nhìn thấy La Tiêu Phụng và La Mị Quỳnh đứng bên cửa thì kinh ngạc nói.
"Phó tổng giám đốc, sao anh lại ở đây, còn cả các người, các người..." La Tiêu Phụng nhìn mấy người đàn ông trong phòng, ngọn lửa đố kị bỗng chốc bừng lên.
Cùng là nằm viện, cô ta ngoài mẹ ra cũng không có bất cứ ai đến thăm, thế nhưng bên chỗ Thẩm Khanh Khanh vậy mà có nhiều người như vậy, hơn nữa bọn họ đều là người máu mặt.
"La Mị Quỳnh, các người đi đi. Bây giờ Khanh Khanh không tiện gặp khách." Hạ Dụng đứng lên, đưa tay ngăn cản La Tiêu Phụng đang muốn xông vào trong.
"Tôi muốn gặp Thẩm Khanh Khanh. Hạ Dụng, anh và cô ta có quan hệ gì? Anh có tư cách gì ngăn cản tôi?" La Tiêu Phụng ngạo mạn nói.
Cô ta biết tình cảm của Hạ Dụng và Lăng Duy Khiết không tồi, cũng chính vì vậy cô ta mới càng tức giận hơn. Đoan Minh là phó tổng giám đốc của Lăng Vân, Hạ Dụng là bạn của Duy Khiết, bọn họ đều đang ở trong này, chẳng lẽ Duy Khiết cũng ở trong đó?
"Tôi nói rồi, hiện giờ Khanh Khanh không thể gặp khách, mời các người rời khỏi đây." Sắc mặt của Hạ Dụng lạnh băng, vì anh mà mọi chuyện đã hỏng bét cả rồi, bây giờ nếu như Khanh Khanh lại chịu kích thích, cho dù là thần tiên cũng chẳng giữ được đứa bé kia nữa.
Anh nhất định phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ Khanh Khanh, đền bù lại sai lầm đã phạm phải.
"Duy Khiết, anh có trong đó không? Duy Khiết, em muốn gặp anh, Duy Khiết..." La Tiêu Phụng cho rằng Lăng Duy Khiết ở bên trong, liên tục hô to.
Khanh Khanh nằm ở trên giường bệnh nghe thấy tiếng gào của La Tiêu Phụng, uể oải mở mắt ra.
"Lâm Lâm, giúp mẹ... đóng cửa lại, bên ngoài thật ồn ào."
"Vâng ạ. Duệ Duệ, em ở lại với mẹ." Lâm Lâm ra sức gật đầu, buông quyển sách truyện trong tay xuống rồi chạy ra ngoài, nghe Khanh Khanh nói muốn đóng cửa lại cậu lại tự mình đi ra ngoài.
"Các người thật ồn ào, mời các người... Lại là bà, cái mụ phù thủy xấu xa này, bà đi đi, tôi không cho phép bà làm ồn đến mẹ tôi." Lâm Lâm nhìn thấy La Mị Quỳnh đang đỡ La Tiêu Phụng, vừa chỉ tay vừa thở phì phò nói.
"Đó à? Mẹ, nó là..." La Tiêu Phụng thì kinh ngạc nhìn Lâm Lâm, vì sao gương mặt đó, gương mặt đó lại giống Duy Khiết vậy?
"Chú Hạ, chú Đoan Minh, các người thật vô dụng, mẹ tôi muốn nghỉ ngơi, các người lại để cho mụ phù thủy này đến gây ồn ào." Lâm Lâm vừa trừng mắt nhìn La Mị Quỳnh vừa trách tội Đoan Minh và Hạ Dụng.
Mặt mày La Mị Quỳnh co giật, thằng bé đáng lẽ phải gọi là "bà ngoại" chứ, ít nhất cũng lễ phép kêu một tiếng "bà", thế nhưng nó lại kêu bà ta là mụ phù thủy, hai đứa nhóc thật có hơi khó ưa.
"Thằng quỷ nhỏ, mày là... mày là con trai của Thẩm Khanh Khanh sao?" Giọng nói của La Tiêu Phụng run rẩy, cô ta không dám tin, Thẩm Khanh Khanh vậy mà thật sự lén sinh ra con của Duy Khiết, lẽ nào bọn họ thật sự kết hôn rồi sao?
Không, sẽ không, cô ta không tin.
"Bà chằn, không cho phép bà gọi tên mẹ tôi." Bị gọi là thằng quỷ nhỏ, Lâm Lâm vốn cũng không vui, hơn nữa ánh mắt ác độc kia của La Tiêu Phụng, cho dù là con nít cũng có thể nhận ra, cậu tất nhiên là theo bản năng mà ghét bỏ cô ta.
"Không thể nào, mày không thể nào là con của Duy Khiết được, tuyệt đối không thể. Mày đi gọi Thẩm Khanh Khanh ra đây, tao muốn gặp ả." Sắc mặt La Tiêu Phụng xanh xanh trắng trắng, cực kỳ khó coi. Cô ta không thể chấp nhận, cũng tuyệt đối không thể chấp nhận, Duy Khiết không thể nào kết hôn với Thẩm Khanh Khanh được, đứa bé này nhất định con tư sinh, đúng, nhất định là con tư sinh.
Nhiều nhất... nhiều nhất cô sẽ cho phép đứa bé này tiến vào nhà họ Lăng, thế nhưng Thẩm Khanh Khanh thì đừng hòng, cô ta nhất định phải cách xa Duy Khiết ra, cô ta nhất định phải rời khỏi Trung Quốc.
Cánh cửa bên trong mở, Duệ Duệ cũng bước đến. Nó độc miệng hơn Lâm Lâm nhiều, trực tiếp đi thẳng đến trước mặt La Tiêu Phụng, chỉ vào mặt cô ta mà nói: "Mụ thật thối tha, nói cho mụ biết, cha tôi sẽ không thể nào thích một ả đàn bà thối tha. Ổng nói, đời này chỉ yêu mình mẹ tôi, người phụ nữ khác ổng cũng lười nhìn. Mụ nên dẹp ý nghĩ này đi."
"Hai, hai thằng quỷ con, chúng mày là từ đâu chui ra? Là Thẩm Khanh Khanh lấy tiền mời tụi mày đến đúng không? Có phải không?" La Tiêu Phụng nói, định đưa tay tóm lấy Lâm Lâm.
"Mụ mới là bệnh tâm thần, bà chằn, chúng tôi không ưa mụ đâu..."
"Bà phù thủy, mau dẫn ả bệnh thần kinh này đi, không thôi chúng tôi sẽ gọi 110." Duệ Duệ và Lâm Lâm tránh khỏi cái tay của La Tiêu Phụng, hai đứa một trái một phái, duỗi chân ra gạt cây nạng của La Tiêu Phụng.
"A... đau quá mẹ ơi, mau giúp con bắt hai thằng quỷ con này..."
Hạ Dụng đến, đứng bảo vệ trước mặt hai đứa bé, cảnh cáo: "Dừng tay, cô cho là chúng tôi để trưng hay sao? La Mị Quỳnh, mang con gái của bà đi rồi cút ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy hai người xuất hiện ở bệnh viện nữa."