"Mấy đứa không tôn trọng bố một chút được sao?" Khóe miệng Lăng Duy Khiết co giật, tốt xấu gì anh cũng coi như người tài giỏi đẹp trai, ưu tú trong giới kinh doanh, thế nhưng vào mấy miệng thằng nhóc này lại tồi tệ đủ đường.
Sau khi hai thằng nhóc trao đổi ánh mắt thì đồng thời hừ giọng: "Vậy cũng phải xem người nào đó có dáng vẻ làm bố không đã."
"Vậy cũng phải có..." Lăng Duy Khiết đang định nói phải có cơ hội để mình đây làm bố thì điện thoại di động lại vang lên.
"Điện thoại kìa, hình như vừa rồi cũng vang lên, chú không nghe máy sao?" Duệ Duệ lầu bầu nói.
"Hạ Dụng..." Lăng Duy Khiết lấy điện thoại ra, vừa thấy là Hạ Dụng thì đúng là không định nghe máy.
"Chú mau nhận đi chứ, có phải là mẹ không khỏe hay không?" Vừa nghe thấy là Hạ Dụng, hai cậu bé vội la lên.
"Biết rồi mà, nếu hai đứa có chuyện muốn xin xỏ người ta thì chẳng phải nên ngoan ngoãn kêu một tiếng "bố" chứ nhỉ? Dĩ nhiên kêu daddy cũng được, nhưng mà bố tương đối thích xưng hô của người Trung Quốc." Lăng Duy Khiết cầm điện thoại di động, cố ý kì kèo.
"Có nghe máy hay không, đó chính là vợ của chú đấy." Duệ Duệ trừng mắt nhìn Lăng Duy Khiết, giữa hai cha con như đang sò kè cao thấp.
Điện thoại vẫn luôn kêu vang, cuối cùng vẫn là Lăng Duy Khiết thiếu kiên nhẫn, than thở nói: "Coi như bố bại trong tay hai đứa, lần sau sẽ tính sổ với hai con."
"Duy Khiết, bây giờ cậu đang ở nhà sao? Mau đưa hai đứa nhỏ về, Khanh Khanh, Khanh Khanh cô ấy có chuyện, cậu mau lên chút." Hạ Dụng nổi cáu, ngay cả nói chuyện cũng có phần không rõ ràng.
"Chuyện gì xảy ra, tôi lập tức quay về." Lăng Duy Khiết vừa nghe thấy Khanh Khanh gặp chuyện không may thì nhanh chóng xuống xe, đồng thời mở cửa sau xe ra.
"Mẹ xảy ra chuyện sao? Ông già, nếu như mẹ có gì ngoài ý muốn, đời này chú cũng đừng mong chúng tôi gọi chú là bố." Hai đứa nhóc gào to, bất chấp tay của mình bị trói cũng chạy vào trong bệnh viện, Lăng Duy Khiết cũng chạy theo phía sau.
"Chờ đã, để bố mở..." Lăng Duy Khiết vừa cúp điện thoại vừa đuổi theo.
"Mẹ, mẹ..." Đừng thấy hai đứa nhỏ tuổi, thật ra thì chúng chạy rất nhanh, cho dù là tay bị trói cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của chúng.
"Mẹ..." Hai đứa bé khóc lóc vọt vào trong phòng bệnh. Hai người James và Đoan Minh nhìn thấy Lăng Duy Khiết đang đuổi theo đến, đều trừng anh bằng ánh mắt "khiển trách".
"Duy Khiết, sao anh có thể bạo lực với trẻ con như vậy chứ, tụi đó có trái quấy cỡ nào cũng chỉ là con nít thôi." Đoan Minh lên tiếng đầu tiên.
"Khanh Khanh đâu?" Lăng Duy Khiết không nhìn thấy Khanh Khanh trên giường bệnh nữa thì vội la lên.
"Bác sĩ đưa điều trị khẩn cấp. Hạ Dụng đi theo rồi, vừa rồi Khanh Khanh chảy rất nhiều máu, anh thật sự không nên mang mấy đứa bé đi." Bây Đoan Minh đã biết, vì quá mức bi thương mà Khanh Khanh đã bị động thai,
Hơn nữa gần đây liên tục động thai, e rằng đứa con lần này thật sự không giữ được. Nếu thế, lần này Duy Khiết quả thật đã phạm sai lầm lớn.
"Chú đi đi, chúng tôi không muốn nhìn thấy chú nữa." Cà vạt trên tay hai đứa bé đã được James cởi bỏ, vừa biết là mẹ bị chảy máu rất nhiều, hai đứa lập tức muốn đi tìm mẹ, lúc đi còn hung dữ trừng mắt nhìn Lăng Duy Khiết rồi cáu gắt nói.
"Không đâu, mẹ của các con chắc chắn không có việc gì." Lăng Duy Khiết nói, định kéo tay chúng lại thì bị hai đứa bé vùng ra.
"Cậu bạn nhỏ, không thể đi được mấy đứa ở lại đây..." Đoan Minh nhìn thấy hai đứa nhỏ đi ra ngoài cũng vội vàng quát lên, chạy theo sau.
"Cậu ở lại đây đi, tôi đi xem." Lăng Duy Khiết kéo Đoan Minh lại, bản thân thì đuổi theo sau.
Lăng Duy Khiết cản hai đứa nhóc lại, không cho chúng nó đi tiếp nữa. Hai đứa nhóc tức giận đến nhào lên đẩy anh: "Đi đi, chú đừng cản trở chúng tôi."
"Tin bố đi, mẹ sẽ không xảy ra chuyện gì." Lăng Duy Khiết ôm lấy hai đứa bé, hai tên quỷ con lại đấm đá loạn xạ.
"Chú là đồ lừa đảo, là người xấu. Đều là do chú, là chú hại mẹ biến thành như vậy, chú đáng ghét, đáng ghét..."
"Buông chúng tôi ra, chúng tôi muốn đi gặp mẹ."
Hai đứa bé náo loạn, đổ hết tất cả lỗi lầm lên người Lăng Duy Khiết.
"Mấy đứa quậy đủ chưa? Nếu thật sự không muốn mẹ gặp chuyện chẳng may thì mau yên lặng cho ta." Lăng Duy Khiết không có kinh nghiệm ở chung với con nít, cũng không có đủ lòng nhẫn nại, vì vậy mà bực mình, quay sang quát lên lên với con.
"Duy Khiết à, kính nhờ các người đấy, nơi này bệnh viện, các người đừng cãi nhau ở đây, sẽ ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác." Hạ Dụng nghe thấy tiếng náo loạn bên này thì chạy đến, quả nhiên nhìn thấy ba cha con Lăng Duy Khiết đang cãi vả ở đây, khiến anh nổi cáu lên.
Tình hình của Khanh Khanh rất không ổn, vừa rồi bác sĩ có nói bọn họ phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
"Hạ Dụng, rốt cuộc Khanh Khanh ra sao rồi? Có nguy hiểm hay không?" Lăng Duy Khiết buông hai đứa bé ra, bước lên hỏi Hạ Dụng.
"Duy Khiết, lần này... tôi không biết nói sao với cậu nữa. Lần trước tôi đã nói với cậu, hiện giờ Khanh Khanh không thể chịu kích thích, thế nhưng trong lúc như vậy, cậu lại mang hai đứa bé đi. Cậu nên biết, năm năm qua, hai đứa bé này chính là nguồn sống của cô ấy, cậu làm vậy... Đều là lỗi của tôi, tôi không nên nói cho cậu... Bây giờ thì hay rồi, đứa bé trong bụng thật sự không giữ được nữa..." Hạ Dụng nói chuyện có phần không liền lạc lắm.
"Là lỗi của hai người, chú ham lợi bội ước, tôi chúc chú ăn bể bụng đi." Duệ Duệ chỉ tay vào Hạ Dụng mà nói.
Mà Lâm Lâm thì chỉ vào Lăng Duy Khiết: "Đều do chú làm hại, chúng tôi muốn dẫn mẹ về Florence."
"Có thể, nhưng phải chờ sau khi mẹ các con hồi phục. Trong khoảng thời gian ba mẹ con về Florence, bố xử lý chuyện bên này xong rồi sẽ đi đón mẹ và các con." Lăng Duy Khiết biết rõ ý của của bọn nhỏ nhưng lại cố tình nói.
"Chúng tôi sẽ không thừa nhận chú là cha đẻ của chúng tôi." Duệ Duệ lại cố ý nói.
"Duệ Duệ, Lâm Lâm, hai đứa về phòng bệnh chờ mẹ trở về được không?" Hạ Dụng kéo hai đứa bé qua, mong chúng đừng làm ẩm ĩ lên ở chỗ này.
"Chúng tôi sẽ không tha thứ cho chú, ông chú không giữ lời hứa. Duệ Duệ, chúng ta đi." Lâm Lâm làm động tác nhăn mặt với Hạ Dụng, vùng vẫy ra khỏi rồi hai anh em cùng tay trong tay đi về phòng bệnh.
Sau một giờ, Khanh Khanh về đến phòng bệnh nhưng lại đang trong hôn mê. Nhìn sắc mặt Khanh Khanh có vẻ càng tái nhợt hơn trên giường bệnh, trong lòng Lăng Duy Khiết chợt thấy hổ thẹn không nói thành lời.
Dù cho Khanh Khanh che giấu anh chuyện có con thì anh cũng không tức giận, vào giờ phút này, anh chỉ hi vọng Khanh Khanh có thể mau chóng xuống giường, có thể ồn ào và tràn đầy sức sống như trước kia.
Nếu như, nếu như trời cao thật sự phải cướp đi đứa bé này, anh cũng chấp nhận, chỉ cần Khanh Khanh khỏe mạnh và bình an. Con cái rồi cũng sẽ có, chỉ cần Khanh Khanh mạnh khỏe, bọn họ sẽ càng có nhiều đứa con hơn.
“Duy Khiết, cậu vẫn kiên quyết muốn báo thù ư?" Hai đứa trẻ đi rồi, Hạ Dụng nhìn Lăng Duy Khiết, nói bằng vẻ không dám tin.
"Có một số việc không thể không làm, không phải nói buông là có thể buông. Tôi biết làm như vậy sẽ tổn thương Khanh Khanh, thế nhưng tôi nhất định sẽ tìm ra phương pháp thích hợp để cô ấy có thể chấp nhận." Lăng Duy Khiết mâu thuẫn. Nhìn thấy hai đứa bé không bằng lòng nhận anh làm cha, anh cũng rất khó chịu, anh cũng tự nói với mình sẽ cho con cái một gia đình hoàn chỉnh và hạnh phúc, thế nhưng anh thật sự không thể nói buông là buông được.
"Cậu thật sự là hồ đồ ngu xuẩn." Hạ Dụng tức giận tặng cho Lăng Duy Khiết bốn chữ. Từ trước đến nay, anh đều dốc hết khả năng trợ giúp cho Lăng Duy Khiết, đây là lần đầu tiên anh nói nặng như vậy.
Nhìn con trai và bạn mình đều đứng về một phía, tâm trạng của Lăng Duy Khiết vô cùng nặng nề. Thật sự cần phải buông bỏ ư?
Đứng trên hành lang bệnh viện, Lăng Duy Khiết lúc thì nhìn về bên trái lúc thì nhìn về bên phải. Lúc này trái tim của anh cũng dao động không yên tựa như ánh mắt của anh vậy.
Anh dừng lại khoảng năm phút đồng hồ, cuối cùng không hướng về bên trái cũng không hướng về bên phải mà rời khỏi bệnh viện.
Lòng muốn ở lại nhưng anh lại sợ gây kích thích tinh thần cho Khanh Khanh, sau nhiều lần do dự, anh quyết định tạm thời rời đi. Chỉ cần sức khỏe của Khanh Khanh chuyển biến tốt đẹp, anh có thể tạm thời chịu đựng đau đớn chia lìa này. Chỉ khi sức khỏe Khanh Khanh ổn rồi, anh mới có thể nghe thấy hai đứa con kêu lên tiếng "bố".
Tuy rằng phải báo thù nhưng hôn lễ chắc hẳn phải hủy bỏ, anh không mong hai đứa con nhìn thấy anh kết hôn với người phụ nữ khác, dù đó là giả. Cho nên trước hết anh đi tìm La Tiêu Phụng, hủy bỏ hôn lễ.
Đứng trước phòng bệnh của La Tiêu Phụng, bên trong im ắng, không náo nhiệt giống như phòng bệnh của Khanh Khanh, chắc hẳn La Mị Quỳnh cũng không đến, chẳng qua anh không biết La Tiêu Phụng có biết quan hệ của Khanh Khanh và anh hay không thôi.
Lăng Duy Khiết đưa tay gõ cửa, nếu là trước đó, anh chắc chắn sẽ đi thẳng vào, thế nhưng lúc này tâm trạng của anh cực kỳ phức tạp.
Sau khi gặp được La Mị Quỳnh, anh thật sự hận không thể giết chết bà ta, thế nhưng lúc nhìn thấy Khanh Khanh và hai đứa con, anh ý thức được mình nhất định phải làm ra chọn lựa giữa hai bên
"Mẹ, cuối cùng mẹ cũng chịu trở về rồi sao? Không ngờ mẹ ngay cả... Duy Khiết, sao anh lại đến đây?" Nghe thấy tiếng mở cửa, La Tiêu Phụng bất giác cho đó là mẹ mình, liên tục phàn nàn, nhưng khi người xuất hiện trong tầm mắt là Lăng Duy Khiết, cô lại hết sức vui mừng.
"Ban sáng mẹ cô đến tìm tôi, muốn tôi hủy bỏ hôn lễ. Tôi suy xét mãi, quyết định bằng lòng với thỉnh cầu của các người." Lăng Duy Khiết nhìn La Tiêu Phụng trên giường bệnh, gương mặt còn quấn băng vải, xem ngày hôm đó cô ta bị đánh rất dữ.
"Cái gì? Anh muốn hủy bỏ hôn lễ ư? Em không đồng ý, Duy Khiết, anh không thể đáp ứng mẹ em được..." La Tiêu Phụng nghe vậy, nóng lòng đến muốn xuống giường nhưng vì chân bị thương nên lại lăn thẳng từ trên giường xuống.
Lăng Duy Khiết cũng không bước lên đỡ, chỉ lạnh lùng nhìn, thế nhưng trong lòng đang nghĩ, nếu như Khanh Khanh cũng nhiệt tình với mình như vậy thì tốt biết bao nhiêu chứ?
"Tôi đã đáp ứng với bà ta, cho nên, sau này cô không cần tìm tôi nữa." Lăng Duy Khiết nói xong rồi xoay người muốn đi, La Tiêu Phụng lại bật khóc.
"Không, Duy Khiết, anh không thể hủy bỏ hôn lễ, anh không thể đi. Mẹ là mẹ, em là em, em có thể đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà ấy, anh không thể đi." La Tiêu Phụng khóc, muốn đi đến ôm Lăng Duy Khiết, thế nhưng cái chân bị thương cứ như không nghe lời, Lăng Duy Khiết đã mở cửa đi rồi.
Lúc mở cửa ra, anh không ngờ La Mị Quỳnh đang đứng ở ngoài.
"Từ hôm nay trở đi, bà dẫn cô ta rời khỏi Trung Quốc, nếu không tôi không dám cam đoan tôi sẽ làm ra cái gì đâu." Ánh mắt La Mị Quỳnh kinh hoàng, Lăng Duy Khiết nhìn bà ta, lạnh lùng nói.
Nếu như bây giờ bọn họ rời đi, anh có thể đảm bảo không đi tìm bà ta báo thù trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng nếu như bà ta vẫn ở lại đây thì không thể trách anh rồi.
La Mị Quỳnh hình như có hơi ấm ức, quát lên từ phía sau lưng của Lăng Duy Khiết: "Cậu đừng quên, đứa kia cũng là con gái của tôi."
Lăng Duy Khiết cũng chẳng thèm quay đầu, ở trong lòng anh, Khanh Khanh chính là Khanh Khanh, La Mị Quỳnh và Khanh Khanh không có tí quan hệ nào.