"Thẩm Khanh Khanh, vì sao bọn nó không phải họ Lăng?" Lăng Duy Khiết vừa nghe đến họ Thẩm, lông mày đều dựng thẳng lên.
Có một Thẩm Hạo Trự đã khiến anh quá phiền nhiễu rồi, bây giờ ngay cả con trai của anh cũng mang họ Thẩm, thật sự là quá đáng, có thể nhẫn nại, nhưng không thể nhẫn nhục.
"Là bởi vì, bởi vì em họ Thẩm..." Khanh Khanh ú a ú ớ, trước đây chẳng qua là cô cảm thấy vậy cho tiện, cũng không suy nghĩ quá nhiều, huống hồ ở nước ngoài, đều dùng tên nước ngoài, rất ít khi dùng tên tiếng Trung.
"Từ hôm nay trở đi, hai đứa tên là Lăng Chí Lâm và Lăng Chí Duệ." Lăng Duy Khiết ngang ngược ra lệnh.
"Ông bố hạt giống kia, chú quá ngang ngược rồi, bọn tôi có quyền tự quyết định tên họ của bản thân." Duệ Duệ nhíu mày, chỉ khác Lăng Duy Khiết mỗi chiều cao và vóc dáng.
Ngoài cửa lại "rầm" một tiếng nữa, "Ông... ông bố hạt giống?"
"Đoan Minh Dũng, bình tĩnh, đây chỉ là bắt đầu thôi." Hạ Dụng không có vẻ gì bất ngờ cả. Nếu Duy Khiết muốn nghe tụi nhóc cung kính, gọi một tiếng "ba" hoặc "bố" từ đáy lòng, đoán chừng đoạn đường còn dài lắm.
"Nhưng mà..."
"Suỵt, chúng ta đi nhanh thôi, bằng không một lát nữa chúng ta liền trở thành bia đỡ đạn của cha con ba người kia mất." Hạ Dụng kéo Đoan Minh Dũng, muốn đào tẩu, lại bị hai bóng người nhỏ chạy vù ra chặn lại.
"Hà hà, chú Hạ, các chú không vào ngồi một chút sao?" Quả nhiên, hai đứa nhóc con đã sớm biết bọn họ ở bên ngoài, bọn nhóc dáng vẻ nghiêm chỉnh như hai ông thần giữ cửa đứng nói.
"Duệ Duệ, hôm nay là lúc cả nhà các con đoàn tụ, chú sẽ không quấy rầy mọi người." Hạ Dụng xấu hổ cười.
"Chú Hạ, cháu là Lâm Lâm, cháu nhớ hình như chú đã đồng ý với bọn cháu, sẽ không bán đứng bọn cháu mà nhỉ..." Nụ cười ngây thơ, đáng yêu này của Lâm Lâm rất dễ dàng khiến cho người ta buông lỏng, mà chính ngay lúc này...
"Thảm - rồi - thật - dã -man -" Hạ Dụng chỉ kịp gào lên kêu thảm, hai cái chân nhỏ đã đạp qua bên này, nghĩ đến bản thân mình cũng coi như là cao thủ, nhưng không tránh nổi đòn của hai thằng nhóc chưa đến năm tuổi, lại còn bị đánh gục nằm lăn ra mặt đất, thật mất thể diện.
55555555 (1)... Về sau làm sao còn đi xông pha lăn lộn nữa chứ.
(1) Số 5 trong tiếng Trung Quốc phát âm là wu, đồng âm với tiếng khóc, nên số 5 được dùng để biểu thị tiếng khóc trong ngôn ngữ mạng
"Ha ha ha ha... Hạ Dụng, anh nhát quá, ha ha ha..." Đoan Minh Dũng bên cạnh cười ha hả, trước giờ chưa thấy nhóc con nào oai phong như thế.
"Chú Đoan Minh, chú cười thật bỉ ổi quá." Duệ Duệ nhíu mày nhìn về phía Đoan Minh Dũng, Đoan Minh lập tức đưa hai tay bịt miệng.
"Phải, chú không cười nữa..." Vẻ mặt này... Đoan Minh Dũng chợt cảm thấy sát khí ập đến, không dám cười tiếp nữa.
"Duy Khiết, cậu... cậu quản lý hai cái hạt giống của cậu cho tốt đi." Hạ Dụng từ dưới đất nhoài người dậy, nhìn Lăng Duy Khiết từ trong phòng đi ra, uất ức mách.
"Hai cái chân này đá giỏi đấy, thân làm anh em tốt, cậu nên cảm kích mới đúng." Lăng Duy Khiết lại không cho anh em chút mặt mũi nào, ngược lại còn giơ ngón tay cái với các con của mình.
Hạ Dụng vẻ mặt đau khổ, sờ sờ mũi, lại xoa xoa eo, chắc chắn là sáng sớm hôm nay ra cửa quên coi lịch rồi, 5555... Bắt đầu từ ngày mai, việc đầu tiên của buổi sáng phải là vái lạy, sau đó phải coi lịch, sau này phàm là thời điểm không thể ra ngoài, nhất định phải ở nhà.
"Đừng tưởng rằng nói hai câu tán thưởng thì bọn tôi sẽ gọi "bố", các chú đi thôi, mẹ của bọn tôi cần nghỉ ngơi." Hai đứa nhóc đi ngang qua người Lăng Duy Khiết, muốn vào nhìn Khanh Khanh, lại bị hai tay Lăng Duy Khiết chụp lại, mỗi tay nhấc một đứa lên.
"Khanh Khanh, anh mang hai đưa nhỏ đi trước." Lăng Duy Khiết đứng ngoài nói với vào trong, mang theo hai đứa nhóc chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.
"Buông, đồ bố hư hỏng, buông bọn tôi ra..."
"Bọn tôi không muốn rời xa mẹ, đồ bại hoại, đồ xấu xa..." Hai đứa nhóc hết đá lại cào, khiến Lăng Duy Khiết càng trầy trật gấp bội, nhưng dù bị đá trúng mấy cái, nhưng anh vẫn không buông tay, anh biết nếu giờ buông ra, muốn bắt bọn nhóc lại sẽ càng khó hơn nữa.
"Lâm Lâm, Duệ Duệ, Duy Khiết, anh không thể mang con của em đi..." Khanh Khanh nghe được Lăng Duy Khiết muốn dẫn hai đứa nhóc đi, hoảng hốt quá độ, không để ý thân thể của mình, chạy từ trong phòng ra, nhưng Lăng Duy Khiết đã sớm đi mất rồi.
Hạ Dụng nhanh chóng đến chắn trước người Khanh Khanh, "Khanh Khanh, cô không thể cứ vậy mà ra ngoài được."
"Đúng vậy, chị dâu, chị đừng lo lắng, đại ca sẽ không làm gì hai đứa nhỏ đâu, anh ấy chỉ đang quá kích động mà thôi, chị mau về giường nằm đi." Một mình Hạ Dụng lôi kéo Khanh Khanh có phần quá sức, Đoan Minh Dũng cũng nhanh chóng bước đến giúp đỡ.
"Buông ra, tôi muốn con của tôi, con của tôi..." Khanh Khanh giãy giụa, muốn đuổi theo dem con về.
"Khanh Khanh, trước tiên cô về giường nằm đi, tôi đảm bảo, đảm bảo sẽ mang hai đứa nhóc trở về." Hạ Dụng gấp đến độ phải hứa với Khanh Khanh.
"Không... Lời của anh còn có thể tin sao? Anh đã đồng ý với tôi, sẽ không nói cho anh ấy, anh đã đồng ý với tôi!" Khanh Khanh khóc, đấm lên người Hạ Dụng.
"Chị dâu, việc này thật sự không thể trách Tổng giám đốc Hạ, nếu như anh ấy không nói ra chuyện này, chỉ sợ Duy Khiết đã phải vào tù, thật là, nếu như tổng giám đốc Hạ hứa với chị chưa đủ, vậy em cũng hứa với chị, nếu đại ca quả thật không trả hai đứa nhóc lại, vậy em... em và Tổng giám đốc Hạ cũng sẽ cướp hai đứa nó về." Đoan Minh Dũng thấy Khanh Khanh khóc đến sắp ngất, cũng đem uy tín và lời hứa của mình góp thêm vào.
"Đúng vậy, Khanh Khanh, hôm nay mẹ của cô đi tìm Duy Khiết, lúc đó tình hình rất nguy hiểm, bà ta suýt chút nữa chết trên tay Duy Khiết. Lúc đó, tôi chỉ đành lấy hai đứa nhỏ ra để trấn áp sự phẫn nộ của Duy Khiết, xin lỗi, là tôi sai rồi, thế nhưng tôi cam đoan, bọn nhỏ nhất định không xảy ra chuyện gì đâu, Duy Khiết nhất định sẽ trả bọn nhỏ về lại." Hạ Dụng tự biết đuối lý, chỉ đành cầu xin Khanh Khanh tha thứ.
"Anh nói cái gì? Anh ấy... anh ấy muốn giết mẹ của tôi?" Hai tay của đang đánh đấm của Khanh Khanh ngừng lại, thất thanh hỏi.
Đoan Minh Dũng không biết chân tướng giải thích với Khanh Khanh: "Không phải đâu, Duy Khiết muốn giết bà La, mẹ của La Tiêu Phụng, Tổng giám độc Hạ hiểu nhầm rồi."
"Duy Khiết thật sự hận bà ấy đến vậy sao? Hận đến độ muốn bà chết sao?" Khanh Khanh nỉ non nói.
Lẽ nào mối thù sâu đến vậy sao? Cần mẹ chết thì anh mới bằng lòng buông tay sao?
"Chị dâu, chị làm sao vậy?" Đoan Minh Dũng nhìn Khanh Khanh ngã xuống dưới chân Hạ Dụng, hơn nữa trên áo quần bệnh nhân trắng như tuyết bỗng dính màu đỏ, hoảng sợ nói.
"Khanh Khanh, cô làm sao vậy? A... máu... trời ơi, mau gọi bác sĩ, mau lên!!" Hạ Dụng ôm lấy Khanh Khanh, trên tay có cảm giác kì lạ, vừa nhìn, thì ra đúng là màu máu đỏ tươi, bèn hoảng sợ hô.
Lần này chết chắc rồi, nếu như Khanh Khanh gặp chuyện không may, anh... cả đời này anh cũng không có cách nào đền bù nổi, hoảng hốt đến độ gào lên.
"Vivian... Chúa ơi, các người làm gì cô ấy vậy? Vivian..." Ban nãy bởi Lăng Duy Khiết là bố của cặp song sinh, James cũng không tiện đi ra, giờ nghe thấy tiếng gào rít bên ngoài, vốn đang định đi ra, lại chứng kiến Hạ Dụng ôm Khanh Khanh vào, kinh hãi nói.
"Hạ Dụng, con của tôi, tôi muốn con của tôi..." Khanh Khanh lo lắng không thôi, trong lòng chỉ toàn nghĩ đến hai đứa nhóc đã bị Lăng Duy Khiết mang đi, làm sao còn thừa sức lo chuyện trong bụng.
"Máu... Vivian, các người..." James chứng kiến máu nhuốm đầy quần Khanh Khanh, càng thêm sợ hãi không thôi.
"Được rồi, bác sĩ đã đến, anh mau tránh ra." Hạ Dụng quát James đang kêu la om sòm, đã không giúp được gì, còn chỉ biết đứng ở đây vướng đường vướng lối.
"Hạ Dụng, cầu xin anh... mang con của tôi về đây... mang về..." Khanh Khanh nói rồi gục đầu xuống, ngất đi mất.
"Tôi đi gọi điện thoại." Đoan Minh Dũng sợ hãi, lập tức gọi điện thoại cho Lăng Duy Khiết.
Nhưng Lăng Duy Khiết không nghe điện thoại, cũng không biết là không muốn nghe hay là không có tay nhấn nghe.
"Đồ xấu xa, chú muốn dẫn bọn tôi đi đâu?" Lăng Duy Khiết ném hai đứa nhóc lên xe, thế nhưng không giữ nổi bọn nó, vừa thả lỏng tay ra, hai đứa nhóc đã đẩy cửa xe ra bỏ chạy.
Cuối cùng Lăng Duy Khiết không thể không kéo cravat xuống, trói tay hai đứa nhóc lại với nhau.
"Trẻ con không được nói nhiều như vậy, sẽ không được người khác thích." Lăng Duy Khiết đắc ý nhìn hai đứa nhóc, muốn đấu với anh sao, còn kém xa nhé.
"Bọn tôi không cần chú thích, đồ xấu xa, mau thả bọn tôi ra, mẹ bị bệnh, cần bọn tôi." Duệ Duệ tức giận nói.
"Đó cũng là vợ của bố, bố lo lắng cũng không ít hơn các con, thế nhưng cả cô ấy và các con đều giống nhau, cần được dạy dỗ một chút mới biết ngoan. Năm năm rồi, đã trở về còn không nói cho ta biết, thật đáng giận." Lăng Duy Khiết nện tay lên vô lăng, tức giận nói.
"Đó là vì chú không đáng tin, chú không thể khiến cho mẹ yên tâm." Lâm Lâm đang yên tĩnh nằm phía sau, bình thản nói.
Một câu này của đứa trẻ, lại khiến Lăng Duy Khiết thức tỉnh, anh sững sờ nơi đó, quên mất lái xe.
Đúng vậy, mấy ngày hôm trước Hạ Dụng hình như cũng có nói, một người phụ nữ bằng lòng sinh con dưỡng cái cho cậu, vậy nói lên điều gì? Nhưng nếu yêu anh, tại sao không nói rõ chuyện con cái cho anh biết chứ?
Thì ra, là vì không tin tưởng, không yên tâm. Nhưng mà trước khi anh nhắc đến chuyện báo thù với Khanh Khanh, Khanh Khanh vẫn luôn có cơ hội nói. Vì sao khi đó cô không nói cho anh biết?
Hai đứa nhóc thấy Lăng Duy Khiết trầm mặc, tụi nó cũng không la hét om sòm hay nói thêm gì nữa.
"Mấy năm nay, hai đứa và người nước ngoài kia ở chung với nhau sao?" Lăng Duy Khiết trầm mặc một hồi lâu mới hỏi
"Tất nhiên, chú James rất tốt."
"Bọn tôi là hàng xóm, lúc mẹ bận rộn chú James sẽ chăm sóc bọn tôi."
Lâm Lâm và Duệ Duệ lần lượt nói, một đứa đổi xưng hô của James thành chú, một đứa chủ động nói rõ quan hệ láng giềng với Lăng Duy Khiết, không để Lăng Duy Khiết hiểu nhầm nữa.
"Không phải là bố nuôi sao? Tại sao lại kêu chú rồi?" Lăng Duy Khiết nghiêng đầu sang, khó hiểu nhìn hai đứa nhóc ở phía sau.
"Xem tâm trạng." Duệ Duệ cố ý xoay mặt đi chỗ khác nói.
"Hai đứa đến Trung Quốc lúc nào? Làm sao đến?" Tâm trạng Lăng Duy Khiết thật tốt, bèn ngồi trong xe hàn huyên với hai đứa nhóc.
"Đến vào lễ Giáng Sinh, vốn dĩ một tháng trước, nói với mẹ muốn cho chú một sự ngạc nhiên, nào biết về sau không liên lạc với mẹ được, bọn tôi chỉ đành tự mình đi." Duệ Duệ bĩu bĩu cái miệng nhỏ, nói. Lúc chưa đến nó còn chưa biết, sau khi đến mới biết thì ra là đồ ba xấu xa này "nhốt" mẹ lại.
"Tự bọn tôi đến, khà khà, bọn tôi không phải là trẻ con bình thường đâu, IQ của bọn tôi là 160 đấy nhé." Lâm Lâm vô cùng tự cao nói.
Phải biết rằng cả thế giới này, thần đồng giống như bọn nó vốn không có nhiều.
"Thần đồng." Lăng Duy Khiết nghe được, miệng cũng há hốc, quả nhiên không hổ là con trai của Lăng Duy Khiết anh, trời sinh đã thông minh hơn con cái người khác, mặc dù hôm nay mới có cảm giác làm bố, nhưng vẫn có cảm thấy vô cùng tự hào.
"Đó là đương nhiên, chú không nên đắc ý, đây là vì trí thông minh của bọn tôi di truyền từ mẹ, cũng không phải là từ chú." Duệ Duệ tựa hồ biết anh đang nghĩ gì, phủ đầu dội cho anh một xô nước lạnh.
"Phải không? Có muốn ba đây cầm gương đến cho các con soi không?" Lăng Duy Khiết cười cười nhìn Duệ Duệ đang giả ngầu nói.
"Có gì để soi, chẳng qua là di truyền khuôn mặt của chú thôi, tôi cảm thấy toàn thân cao thấp của chú, cũng chỉ có khuôn mặt này là tạm được, tương lai có thể đi lừa gạt những cô gái đơn thuần giống mẹ tôi vậy." Duệ Duệ khẽ hừ liếc sang, mặt mày khinh bỉ nói.