Khanh Khanh vừa nhìn giá đã nghĩ, muốn mua cặp nhẫn này thì có khi số tiền trên người mình cũng không đủ, đến lúc đó lại không đi được. Nhưng không mua thì hôm nay chắc chắn Lăng Duy Khiết sẽ không dễ dàng thả cô đi. Mà chiếc nhẫn này mua rồi vẫn có thể trả lại được mà?
“Cái này phải chăng là… phải chăng là hơi to quá?” Khanh Khanh nhìn mặt nhẫn kim cương 2 cara mà suýt thì ngã. Chút tiền mà cô mang không đủ trả đâu!
“Không đâu, em đeo thử lên xem.” Lăng Duy Khiết kéo tay phải của Khanh Khanh ra, rất nghiêm túc đeo nhẫn lên tay cô.
“Anh thật có mắt nhìn, tay cô đây vừa trắng vừa thon, đeo kiểu này quá hợp.” Nhân viên bán hàng lập tức cười tươi nói.
“Ai mua mà cô chẳng nói vậy.” Khanh Khanh nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Vợ à, thật sự rất đẹp đấy, cứ lấy cặp nhẫn này đi.” Lăng Duy Khiết nghe mấy lời lẩm bẩm của Khanh Khanh thì lập tức nói.
“Nhưng đắt như vậy, tôi không mang đủ tiền mặt đâu.” Khanh Khanh lúc này đúng là lâm vào cảnh cưỡi hổ khó xuống, cho dù cô có thẻ tín dụng bố cho nhưng cặp nhẫn này phải hơn 1 tỷ rưỡi, cô thật sự không có nhiều tiền đến thế.
Lăng Duy Khiết nhìn vẻ mặt của Khanh Khanh cũng hơi do dự. Nếu bây giờ anh bỏ nhiều tiền ra mua thì liệu cô gái này có nghĩ lung tung không?
“Nhưng mà vợ ơi, em đồng ý lấy người đàn ông như anh, anh thật sự rất cảm động, nhẫn cưới này nhất định phải mua. Hay là thế này, chờ sau này anh có tiền rồi nhất định sẽ đến mua cặp nhẫn này.” Lăng Duy Khiết thay đổi ý định, ít nhất tạm thời không thể để cho Thẩm Khanh Khanh biết hắn là đại gia được.
“Được, vậy thì sau này mua, hôm nay chúng ta mua cái đơn giản thôi.” Khanh Khanh nói rồi chỉ vào cặp nhẫn không có kim cương ý bảo nhân viên bán hàng lấy ra.
“Vợ à, tủi cho em rồi.” Lăng Duy Khiết xin lỗi.
“Không đâu, anh đồng ý lấy tôi tôi đã rất cảm kích rồi, nếu không tôi cũng không biết hôm nay phải làm sao nữa.” Khanh Khanh nhìn chiếc nhẫn bạch kim trên tay, bên tai lại vang lên lời nói của mẹ.
Nếu bắt buộc phải lấy chồng thì cô đành lấy vậy, nhưng cô quyết không lấy Hà Anh. Nhìn Lăng Duy Khiết đi thanh toán, Khanh Khanh quyết định sẽ dẫn anh về.
Hơn 20 năm qua, cô chưa bao giờ làm trái ý mẹ, nhưng lúc này cô thật sự không thể thỏa hiệp nữa. Đã ba lần rồi, cô không muốn tiếp tục đi xem mặt nữa. Nếu cái giả phải trả để làm một cô con gái ngoan là hạnh phúc cả đời của mình, thì cô thà rằng làm một đứa con hư.
Cô không muốn làm cô con gái ngoan nhẫn nhịn chịu đựng nữa, cô muốn được làm chính mình một lần, cho dù có bị đuổi khỏi nhà.
“Chồng à, chúng ta cùng trở về gặp bố mẹ em nhé.” Nhìn chiếc nhẫn trên tay, Khanh Khanh quyết định thỏa mãn nguyện vọng của mẹ, dù sao cũng là kết hôn, đối với mẹ cô thì cô lấy ai đâu quan trọng, chỉ cần cô lấy chồng là được.
“Đến nhà em?” Lăng Duy Khiết vô cùng kinh ngạc, không hiểu rốt cuộc Thẩm Khanh Khanh đang nghĩ gì, “Bây giờ? Với bộ dạng này sao?”
Anh cúi đầu nhìn bản thân, trừ bộ râu ra thì anh cũng coi như sạch sẽ, quả thực không ai có thể nhận ra được. Nhưng cô gái này trước đó hình như còn không muốn dẫn anh về cơ mà.
“Đúng vậy, cứ như vậy.” Khanh Khanh gật đầu khẳng định.
“Có thể nói cho anh biết nguyên nhân không?” Lăng Duy Khiết nắm tay Khanh Khanh ra khỏi cửa hàng, anh không thích bị phụ nữ coi là quân cờ, nhất là lúc như đi trong sương mù thế này.
“Chúng ta lên xe rồi từ từ em nói cho anh nghe.” Khanh Khanh nhìn “ông chồng” vô cùng xa lạ trước mắt, cô quyết định sẽ nói hết những việc xảy ra với mình cho anh, bởi vì cô thật sự rất khó chịu.