Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 621




Chương 621

Cho đến khi lưng cô áp vào tường và không thể lùi được nữa, cô không còn cách nào khác là đứng im tại chỗ.

“Là tôi dã dạy cô cách khiêu vũ. Ở trước mặt tôi mà dám dùng kỹ năng tôi đã dạy cho cô để ôm người đàn ông lỗ mãng sao?” Hoắc Dung Thành vẻ mặt lạnh lùng nói.

“Đừng nói nhảm, anh ta không phải người đàn ông lỗ mang, anh ta chỉ là đối tác của tôi.” Tô Tú Song mím môi.

“Nói hắn là kẻ lỗ mãng, cô không thích sao?”

Tô Tú Song thở dài một hơi, không thể tiếp tục nói chuyện với anh ta được nữa: “Anh có ra ngoài không?”

“Không đi!”

“Được, anh không đi, tôi đi!”

Đây là nhà vệ sinh nữ, người ta ra vào bất cứ lúc nào. Nếu ai đó thấy họ kéo ra kéo vào trong nhà vệ sinh, liệu cô có còn mặt mũi nào không?

Nhưng Tô Tú Song chỉ mới tiến lên một bước, Hoắc Dung Thành liên giữ lấy vai cô: “Thử tiến lên một bước nữa xem, cô có tin tôi sẽ đánh gấy cái chân chó của cô hay không?”

Tô Tú Song tức giận quay đầu lại: “Tôi là chó, vậy thì anh là cái gì?”

“Cuối cùng thừa nhận mình là một con chó?”

Hoắc Dung Thành nhướng mày, đôi mắt đen sâu hoáy sáng rực lên, đôi môi mỏng như móc câu, trông anh ta rất kiêu hãnh.

“Anh… Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Sự điềm tĩnh và vẻ lịch lãm mà Tô Tú Song luôn tự hào đã biến mất. Cô vô cùng tức giận, ngứa ngáy nghiến răng nghiến lợi thở hừng hực.

Tôi chưa bao giờ thấy một người đàn ông vô liêm sỉ như vậy!

Cô cố gắng vùng vẫy hai lần, nhưng không thoát ra khỏi.

Thấy vậy, chân cô cố ý tiến lên một bước, cứng ngắc khiêu khích nói: “Không phải là tiến lên một bước sẽ đánh gãy chân của tôi sao. Nếu không đánh gãy được, anh chính là tên khốn kiếp!”

Hoắc Dung Thành cúi đầu nhìn chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, một tia nguy hiểm xẹt ngang qua trong mắt anh ta.

Ngay lập tức, anh đột nhiên nghiêng người về phía trước, đôi môi mỏng áp sát vào tai cô, nói: “Tô Tú Song, cô đang chất vấn những gì tôi nói sao?”

Giọng nói của người đàn ông tỏa ra lạnh thấu xương.

Thân thể Tô Tú Song chấn động một hồi, cuối cùng cô đứng thẳng lưng, kiên định nói: “Tới đi!”

Hoắc Dung Thành lạnh lùng nhìn cô, cánh tay phải gây gò của anh ta chậm rãi vuốt ve chân phải của cô.

Không có quần lót trong váy, và đôi chân của cô ấy đang để trần.

Sau đó, anh ta rút một con dao tỉnh xảo từ chiếc quần âu của mình, mặt sau của nó rất sắc và sáng bóng.

Ngay lúc vừa chạm vào da đùi, một cảm giác lạnh lẽo khó tả trực tiếp từ đùi đến gót chân. Tô Tú Song sửng sốt nhưng cũng không tránh được.