Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 584




Chương 584

Hoắc Dung Thành khắp mặt tràn ngập sự đắc ý vì đã thành công hôn trộm, đứng thẳng lên, phủi phủi ít trái cây không còn lại chút tro bụi nào, chết, cũng phải chết ở trên người em”

Tô Tú Song hít vào một hơi thật sâu, đang chuẩn bị mở miệng chửi ầm lên thì đâu ai ngờ rằng, đầu người đàn ông kia nghiêng sang một bên, chớp nhoáng hôn lên môi cô một cái.

“Hoắc Dung Thành!”

Cô tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng lên, thuận tay nâng đĩa trái cây lên, ném về phía người đàn ông kia.

Cô vẫn không quen nổi cái thói mặt dày vô sỉ của người đàn ông này!

Hoắc Dung Thành khắp mặt tràn ngập sự đắc ý vì đã thành công hôn trộm, đứng thẳng lên, phủi phủi ít trái cây ném trúng lên bụng và chân anh.

Làm xong, ánh mắt anh chứa đầy ý cười, môi mỏng nhếch lên, sờ sờ đầu cô như đang sờ đầu một con cún.

Mặt trời sau trưa chiếu rọi qua ô cửa sổ, phủ lên cơ thể của Hoắc Dung Thành, nụ cười của anh, làm chói mắt người khác.

Tô Tú Song căn bản không có tâm trạng để thưởng thức, nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể duỗi tay cào nát mặt anh ra.

Cuối cùng thì người đàn ông kia cũng rời đi, trong phòng khôi phục lại một khoảng không vắng lặng.

Cơ thể cô vẫn có chút yếu, chưa thể hồi phục, cô nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, thế mà lại có thể ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi tỉnh lại thì vừa mới mở mắt ra đã nhìn thấy quản gia Trương mặc một bộ đồ tây màu trắng đang đứng trước mặt cô, trên mặt mang theo nụ cười.

Tô Tú Song bị dọa cho một trận, khế võ võ lồng ngực: “Quản gia Trương, sao ông lại đứng ở đây không chút tiếng động nào thế, tôi còn nghĩ là mình đang gặp ma nữa đấy”

“Xin lỗi mợ hai, đã khiến mợ giật mình rồi, đây là bánh kem ngàn lớp tráng miệng, cậu hai nói mợ hai thích ăn nên đặc biệt cho thợ làm bánh làm”

Khuôn mặt quản gia Trương tràn đầy ý cười, đưa bánh ngọt qua.

Tô Tú Song thử ăn một miếng, tò mò cau mày: “Sao lại nóng như thế?”

“Cậu hai đã dặn dò, để cho thợ làm bánh ở trong bếp chờ lệnh, tùy lúc có thể chuẩn bị đồ ngọt cho mợ hai ăn, khoảng thời gian mà mợ nằm viện, có thể phục vụ mợ đúng lúc”

Nghe thấy thế, trái tim của Tô Tú Song run rẩy, đập lạc mất một nhịp, sau đó đập nhanh hơn.

Căn một miếng bánh kem, vừa ngọt vừa thanh, vị béo ngọt thấm vào tận trái tim.

“Đúng rồi, mợ hai, cậu hai có nói, bảo cô tối nay phải để cửa, nếu không cậu ấy sẽ phá cửa vào.” Quản gia Trương lại bồi thêm một câu.

Tô Tú Song: “…

Phá cửa vào, anh là cướp sao?

“Hôm nay là một ngày đặc biệt, đáng để chúc mừng, chắc chắn cậu ấy sẽ cùng mợ trải qua một ngày đặc biệt khó quên này”

Ngày đặc biệt?

Đầu óc của Tế Tú Song đang tìm kiếm thông tin cẩn thận lại một lượt, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ ra được: “Là ngày gì vậy?”

“Mợ hai có thể tra lịch xem” Quản gia Trương âm thâm quăng cho cô một lời nhắc nhở.