Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 567




Chương 567

Ngồi xuống dưới đất, Trương Tuyết Dung đập tay xuống sàn, khóc lóc long trời lở đất: “Bị đánh thành như thế rồi, trên còn bị dao đâm vào nữa, bị đưa vào tù rồi, Mộ An Bảo, nhà họ Mộ chỉ có mỗi nó là độc đỉnh thôi, nó chết rồi, nhà họ Mộ cũng sẽ bị tuyệt hậu!”

“Tôi đã năm lần bảy lượt cảnh cáo nó rồi, đừng đối đầu với Hoắc Dung Thành, đến lời của tôi mà nó còn nghe không lọt vào tai, nếu nó nghe lời thì có thể xảy ra chuyện ngày hôm nay sao, còn có thể trách ai? Còn không phải là tại bà thường ngày chiều hư nó sao”

Mộ An Bảo bị tiếng rống khóc của bà ta làm cho đau đầu, mở miệng giận dữ nói, cũng không thể trút hết được cơn giận dữ của mình.

“Chê tôi dạy con không nghiêm sao?

Nó là con trai tôi, lẽ nào không phải là con trai ông sao? Bây giờ nó bị làm cho thành ra như thế này, tôi cũng không sống nổi nữa, tôi sẽ đi chết cùng với nó!”

Nói xong lời này, bà ta bò lên lan can, muốn nhảy xuống dưới.

Mộ Đan Nhan nhanh tay lẹ mắt, vội vàng kéo giữ bà ta lại: “Mẹ, mẹ xuống đây đi, nguy hiểm lắm”

“Đủ rồi!” Mộ An Bảo rống lên một tiếng: “Bình tĩnh lại chút đi, đợi khi vệ sĩ rời đi rồi, tôi sẽ đến tìm Mộ Hải Hưng một chuyến”

Chân anh ta còn có con dao cắm vào, Hoắc Dung Thành lại nói những lời như thế kia, nếu như không nhanh chóng hành động thì chắc chắn anh ta sẽ chết ở trong tù giam.

Nghe thấy ba chữ Hoắc Hải Hưng, Trương Tuyết Dung như được uống một viên thuốc an thần, cuối cùng bình ổn lại được cảm xúc của mình: “Bây giờ, lập tức, nhanh chóng đi tìm Mộ Hải Hưng.”

Tám giờ.

Cuối cùng thì mấy tên vệ sĩ vẫn luôn canh giữ ở trước sân cũng đều đã rời đi.

Ba tiếng sau.

Chiếc xe dừng lại bên ngoài sân lớn.

Hai người cảnh vệ nắm chặt súng, thế đứng thẳng tắp, nhìn thấy chiếc xe trực tiếp ngăn lại: “Người nào đến?”

“Tôi, anh cả của Mộ Hải Hưng, tìm ông ấy có chuyện” Mộ An Bảo hạ cửa xe xuống.

“Không có mệnh lệnh, không được phép tiến vào, mời ông trở về cho”

Không còn cách nào khác, Mộ An Bảo đành phải gọi điện thoại: “Hải Hưng, bây giờ tôi đã ở trước cổng lớn, bị binh sĩ chặn lại không cho qua, cậu xuống đón tôi đi”

“Anh cả, tôi cũng đã ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai lại nói sau.” Giọng nói của Mộ Hải Hưng vẫn còn ngái ngủ, há mồm, ngáp một cái thật to.

“Hôm nay tôi nhất định phải gặp cậu!”

Mộ An Bảo càng thêm nhấn mạnh, thái độ rất kiên quyết.

Bây giờ, từng giây từng phút đều rất quý giá.

Ông ta văn bản là không thể chờ được.

Mười phút sau, Mộ Hưng Hải mặc đồ ngủ, bên ngoài khoác thêm áo khoác đi ra đến cổng, hơi nâng tay.

Cảnh vệ thấy thế liền cho Mộ An Bảo cho đi qua.

Lúc đi qua phòng khách, Hạ Ngữ Cầm đang ngồi trên ghế sô pha, trước mặt là bộ dụng cụ pha trà, vừa đang lúc ngâm trà thì nghe thấy tiếng bước chân, bà ngẩng đầu lên: “Anh cả”