Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 476




Chương 476

Tức giận, cô ngồi lại giường, một bên oán giận bấm điện thoại, một bên tự thôi miên chính mình.

Cô không đói, không đói một chút nào, cũng không muốn ăn, cho dù là lẩu hay là thịt đều biến hết đi.

Có tiếng báo tin nhắn từ Zalo, Tô Tú Song mím môi dưới mở ra.

Tin nhắn được gửi bởi Bạch Tĩnh.

Cô ấy gửi một lúc chín bức ảnh chụp lại cảnh mình và Bạch Vũ Phi đang ăn lẩu tại nhà.

Nồi lẩu bốc khói nghi ngút, trên bàn đầy rau và thịt.

Nhìn thấy những bức ảnh này, Tô Tú Song nghiến răng nghiến lợi, thật sự là sợ cái gì thì cái đó đến, không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

Cô nghiến răng nhắn lại hai chữ: Bạn tồi!

Bạch Tĩnh sững sờ gửi hàng loạt dấu chấm hỏi.

Ném điện thoại đi, Tô Tú Song không có trả lời lại Bạch Tĩnh, cô đã cố thôi miên bản thân mình hồi lâu, bởi vì vài tấm ảnh của Bạch Tĩnh mà đã thành công cốc!

Kết quả là bây giờ cô cảm thấy đói hơn.

Cô ngẩng đầu lên, liếc nhìn ghế sô pha.

Người đàn ông ngồi thẳng lưng, khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ đầy vẻ lãnh đạm bất cần.

Tô Tú Song suy nghĩ, dù sao cũng chỉ cần hôn một cái là được, cũng không mất một miếng thịt nào, hơn nữa người kia cũng rất hấp dẫn.

Nghĩ đến đây, cô bước ra khỏi giường, nhẹ nhàng bước tới chỗ anh đang ngồi, thừa lúc anh không để ý cô nhanh chóng cúi xuống hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Trong chốc lát, đôi mắt Hoắc Dung Thành trầm đi, trong mắt cuộn trào mãnh liệt, sau đó bất mãn nheo mắt lại, yết hầu di chuyển nói ra mấy chữ: “Chỉ có vậy thôi sao?”

Tô Tú Song mím miệng, mặt nóng lên, trâm mặc không nói lời nào.

Kế tiếp, Hoắc Dung Thành đột ngột đứng lên.

Tô Tú Song chưa kịp phản ứng đã bị đẩy đến vách tường.

Cô vừa mở miệng vừa định nói thì Hoắc Tư Noãn đã đè lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, chặn hết lời còn chưa thốt ra.

Thật lâu sau anh mới rời khỏi môi cô, nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ mọng của cô, cong môi cười, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ: “Lần này có tiến bộ”

Tô Tú Song mặt đỏ như đít khỉ, bỏ mặc lời anh không ý kiến gì.

Bọn họ đến một quán lẩu trong một con hẻm gần đó.

Khoảng cách rất gần, không lái xe cũng chỉ đi bộ khoảng 15 phút.

Quán lẩu tuy không lớn nhưng rất náo nhiệt, khói bốc lên nghi ngút, hương thơm ngào ngạt.

Biểu cảm trên mặt của Hoắc Dung Thành rõ ràng là rất bất mãn với môi †rường.

“Ông chủ, có phòng riêng không?” Tô Tú Song hỏi.

“Có đặt chỗ trước không?”

Tô Tú Song lắc đầu.