Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 466




Chương 466

Xung quanh không ít người bu lại, nhưng tuyệt nhiên chẳng một ai nhảy xuống cứu.

Ánh mắt Tô Tú Song nhìn một lượt đám người sợ chết thấy người gặp nạn mà không cứu, Tô Tú Song cắn răng, cởi đôi giày trên chân ra rồi nhảy vào trong hồ.

“Tú Song…” Bạch Tĩnh mặt mũi trắng bệch thất thanh hét lên.

“Còn đứng đấy làm gì? Gọi điện cho cấp cứu đến đây, tìm cả mấy người bơi giỏi đến, nhanh lên!” Sắc mặt Trương Tiến Trung cực kỳ khó coi, suýt nữa chửi tục.

Mẹ nó! Một đám to đầu lắm tiền mà không một ai biết bơi, sợ chết, lại để một cô gái nhảy xuống hồ cứu người.

Tô Tú Song từng học bơi, cô dùng tốc độ cực kỳ nhanh bơi đến gần Hoắc Diệc Phong, đầu ngụp lặn xuống nước, sợ rằng đến việc lấy hơi cũng làm lỡ thời gian cứu người.

Nước hồ rất sâu, còn mưa to gió lớn, dòng nước lại chảy xiết khiến cô mất sức rất nhanh.

Bơi được khoảng hai ba trăm mét, rốt cuộc cũng bơi đến bên cạnh Hoắc Diệc Phong, cả người cậu ta chìm trong hồ, được Tô Tú Song kéo lên khỏi mặt nước. Hoắc Diệc Phong hô hấp yếu ớt, mặt mũi trắng bệch, chỉ thấy thở ra chứ không thấy hít vào.

Tô Tú Song tát vài cái lên mặt anh: “Tỉnh lại đi”

Hoắc Diệc Phong theo bản năng túm chặt lấy Tô Tú Song ở gần mình nhất, coi cô như cọng rơm cứu mạng, sống chết ôm chặt không buông tay.

Tô Tú Song kéo cậu ta bơi vào bờ, mới bơi tâm hai mươi mét, cô liền có cảm giác lực bất tòng tâm. Cô bị Hoắc Diệc Phong coi như bồ tát sống mà ghì chặt cứng, cơ thể cậu ta lại còn nặng, ôm ghì đến mức kéo cô chìm theo.

“Buông ra!” Tô Tú Song đứt quãng nói.

Không có tiếng trả lời, đổi lại là cái ôm siết càng thêm chặt.

Tô Tú Song nhắm mắt, sau cùng hạ quyết tâm dùng lực đánh thật mạnh vào bụng và cổ cậu ta. Hoắc Diệc Phong bị đau không thể không thả lỏng tay ra, cô bèn chớp thời cơ ấn mặt cậu ta vào trong làn nước. Anh vùng vấy loạn xạ, miệng và mũi bị nước tràn vào liên tục, ho sặc lên mấy cái rồi chìm vào hôn mê.

Thấy vậy, Tô Tú Song mới thở phào, hai tay túm lấy dưới nách Hoắc Diệc Phong bắt đầu bơi. Cô ở dưới, đỡ cậu ta ở phía trên, vất vả bơi ngửa kiểu ếch về phía bờ.

Tô Tú Song không dám thả lỏng tay dù chỉ một chút, thân kinh cô căng lên như dây đàn, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: nhất định phải đưa Hoắc Diệc Phong lên bờ, nhất định!

Tô Tú Song phí hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng sức cùng lực kiệt mà đưa được Hoắc Diệc Phong lên bờ. Vừa lên bờ cô đã thấy hai chân mềm nhũn, vội khuyu xuống ngồi phịch xuống đất.

“Không thấy nhịp tim, xe cấp cứu đâu?” Trương Tiến Trung quay ra sau hét lên.

Mẹ nói! Xem tình trạng như này là biết sơ suất phát là đi cả mạng người!

“Xe cấp cứu chưa đến.” Vương Minh Vũ cũng sốt ruột không thôi, giữa trời rét lạnh mà đổ một đầu mồ hôi.

Tô Tú Song chống hai tay đứng dậy, đi đến bên Hoắc Diệc Phong quỳ xuống, hai tay ấn xuống ngực cậu ta, làm hồi sức tim và hô hấp nhân tạo cho cậu ta.

Lát sau, Hoắc Diệc Phong phun ra một ngụm nước, nhịp tim dần hồi phục.

Lúc này Tô Tú Song cũng không còn cầm cự được thêm nữa, trước mắt đen sì, một cơn choáng váng ập đến, cô ngã ra đất hôn mê bất tỉnh nhân sự.