Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 451




Chương 451

Tô Tú Song tháo khẩu trang xuống: “Vậy nếu có cháy thì chẳng lẽ là đường chết à, ngay cả chạy trốn cũng không kịp.

Cố Hàn: “..”

“Cô cho rằng đường thông và xử lý để phòng cháy chữa cháy chỉ để trang trí”

Một giọng nói trầm thấp truyền đến, đôi chân dài thẳng nuột của Hoắc Dung Thành bước vào phòng làm việc.

“Cậu hai”

Hoắc Dung Thành khoát khoát tay, Cố Hàn rời khỏi phòng làm việc.

Đưa tài liệu tới, và có một cái hộp cách nhiệt xong, cô mở miệng nói: “Quản gia Trương nói anh muốn uống canh hoa quế, nên tôi nấu chút để mang tới”

Hoắc Dung Thành nheo mắt nhìn cô, khóe môi anh cong lên.

“Nếu đã đưa đến rồi, thì tôi đi đây”

Trong nháy mắt, Hoắc Dung Thành biến sắc: “Đi đâu?”

“Về nhà á” Tô Tú Song chớp mắt, cô cảm thấy vấn đề của anh hơi khó tin.

^^”

“Đợi đi, buổi chiều cùng nhau trở về.

Hoắc Dung Thành lên tiếng, anh lạnh lùng ra lệnh: “Muốn ngủ hay xem tỉ vi, thì đi vào phòng ở bên trong”

Suy nghĩ một chút, Tô Tú Song bắt đầu nói: “Cái đó, tôi không thể đi trước sao?”

“Không thể!”

Hai từ rất đơn giản khác thường.

Nói xong, Hoắc Dung Thành đã ngồi vào ghế da, anh bật máy tính trước mặt, bắt đầu làm việc.

Dưới đáy lòng Tô Tú Song yên lặng thở dài một hơi, cô đành bỏ đi suy nghĩ trong đầu, sớm biết vậy còn không bằng không đến.

Tuy nhiên, đã đến rồi thì cứ yên tâm thôi.

“Hoắc Dung Thành, anh có thể nhờ Cố Hàn mua chút đồ ăn vặt và hoa quả không?”

Cô ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông sau bàn làm việc, ngón tay thon dài của anh gõ trên bàn trông giống như là chơi đàn dương cầm, thật là đẹp mắt.

Hoắc Dung Thành lười di chuyển, anh duõi cánh tay dài ra lấy điện thoại di động, rồi ném nó về phía sô pha.

Tô Tú Song mới nhìn mà trong lòng run sợ, quá mức hung hãn!

Điện thoại di động rơi theo một hình parabol hoàn hảo, đúng lúc rơi vào bên cạnh tay cô, giọng nói anh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Tự gọi đi, mật mã là sáu số không”

Điện thoại di động có màu đen, nhìn rất đặc biệt, chắc là đặt hàng, vì dù sao cô cũng chưa thấy trên thị trường có loại này.

Nói chuyện điện thoại xong, Tô Tú Song rất tò mò, cô thật sự muốn nhìn trộm điện thoại của Hoắc Dung Thành.

Cô khẽ liếm cánh môi, do dự giùng giằng.

“Sao, muốn nhìn trộm điện thoại của tôi?”

Đột nhiên, giọng nói của người đàn ông vang lên, nó gần trong gang tấc.