Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 381




Chương 381

Người đàn ông nổi giận đùng đùng đi tới, hai tay nắm quyền, khớp xương bóp rắc rắc rắc rắc vang dội: “Xem ra mày không muốn sống nữa!”

Mà Hoắc Dung Thành không thèm liếc đến ông ta, lạnh lùng hướng về phía bên trong xe: “Đi ra, giải quyết.”

Lời vừa dứt, Hoắc Diệc Phong xuống xe, híp cặp mắt đào hoa nhẹ nhàng cười một tiếng, khởi động gân cốt, xông lên.

Loại chuyện chửi nhau này, cậu ta luôn luôn thích nhất.

Dưới ba đòn, người đàn ông bị đánh gục ngã xuống đất.

Nhấc chân, Hoắc Diệc Phong một cước giãm lên ngực người đàn ông, khóe miệng nhếch lên: “Có vấn đề, đi tìm luật sư nhà họ Hoắc giải quyết, có điều rất có thể ông sẽ bị luật sư tố cáo đến táng gia bại sản, chọc ai không chọc, cứ phải chọc vào anh hai tôi.”

Nhà họ Hoắc, anh hai, lẽ nào là cậu hai nhà họ Hoắc?

Trong nháy mắt, người đàn ông sợ đến mức sắc mặt ảm đạm, giống như là bị người bóp cổ, một chữ cũng không nói nổi.

Thấy vậy, Hoắc Diệc Phong lại thấp giọng nói: “Có điều, cũng không phải là không có biện pháp giải quyết, cho tôi ba mươi triệu, tôi giúp ông nói vài câu tốt †rước mặt anh hai, có được hay không?”

“Đồng ý, cám ơn cậu chủ.” Người đàn ông lấy lại tinh thần, không ngừng gật đầu.

Hoắc Diệc Phong giật giật mí mắt.

“Gọi điện thoại cho Lăng Tùng, để cho nó tới một chuyến.” Hoắc Dung Thành trầm giọng nói.

“Vâng, anh hai.” Hoắc Diệc Phong nhanh chóng gọi điện thoại đi.

Không lâu sau, một chiếc Bentley màu trắng chậm rãi đi đến.

Hoắc Lăng Tùng trên người còn mặc áo blouse màu trắng, chưa kịp cởi, chân mày nâng lên, dịu dàng nói: “Chuyện gì vậy?”

“Chuyện nhỏ.”

Đôi chân dài của Hoắc Dung Thành đan chéo vào nhau, hời hợt nói.

Hai tay Tô Tú Song bám trên cửa kính xe, vẫn như cũ không thôi nhìn chiếc xe sang trọng mới tinh kia, trong chốc lát đã bị hư hỏng hoàn toàn.

Cô có cảm giác lòng mình đang rỉ máu. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hoắc Dung Thành nhìn cô chằm chằm hồi lâu, khẽ động môi mỏng: “Một chiếc xe mà thôi, nếu muốn, mua một chiếc nữa”

Tô Tú Song lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không đâu”

“Sinh ly tử biệt, ánh mắt lưu luyến như cũ như vậy cho ai xem chứ?” Hoắc Dung Thành nhíu mày.

“Thật sự không có, chỉ thấy đáng tiếc thôi”

“Một chiếc xe đổi một bài học, không đáng giá sao?”

Khóe miệng Tô Tú Song khế giật, sự giáo huấn này, đổi quả thật không đáng giá lắm!

Thế giới của người có tiền, quả nhiên không thể hiểu nổi.

“Anh hai, em thấy hay là anh đừng mua xe cho chị ấy, tài lái xe của chị ấy, tối hôm nay anh đã được thấy rõ ràng, người khác lái xe thì ngầu, chị ấy lái xe muốn lấy mạng.”

Hoắc Diệc Phong mặt đầy khinh bỉ bóc mẽ cô, cuối cùng, lại nói: “Anh hai, anh xem loại xe Bugatti xem, đẹp mắt, ngầu, đặc biệt rất thích hợp với em.”