Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 366




Chương 366

Hoắc Dung Thành nhìn cô chằm chằm, nghiến răng cất giọng lạnh nhạt: “Còn nhìn nữa tôi ném cả em vào thùng rác luôn”

Tô Tú Song: “…”

Thôi bỏ đi, ném mất rồi còn đâu.

Trước khi lên xe, Hoắc Dung Thành quét mắt nhìn Trân Tú Nam một cách khinh bỉ với vẻ thách thức.

Cố Hàn cho xe chạy.

“Quà đâu?”

Hoắc Dung Thành nhìn cô, gắn giọng hỏi.

Tô Tú Song hắng giọng không nói.

“Nói!” Anh nhấc chân đá mũi giày da bóng lộn vào bắp chân cô, thúc giục.

“Vẫn chưa kịp mua”

Trong phút chốc, sắc mặt Hoắc Dung Thành sa sầm lại, nặng nề, u ám.

“Hôm nay công việc bận rộn quá, giờ mới tan làm, giờ đến trung tâm thương mại mua nhé?” Tô Tú Song rụt rè liếc nhìn sắc mặt anh ta.

“Có thời gian đong đưa với thằng khác mà không có thời gian đi chọn quà à?”

“Anh đừng nói linh tỉnh, tôi đong đưa với cậu ta bao giờ, tự cậu ta không nói không rằng chủ động chạy đến chứ, vả lại, tôi đã nói rõ ràng với cậu ta là tôi có bạn trai rôi được chưa?”

Hoắc Dung Thành đầy một bụng tức, thiếu điều uất nghẹn.

Không muốn nhìn cô thêm một giây, anh vắt chéo chân, nhắm mắt, cả người toát ra vẻ lạnh băng.

“Cố Hàn, đến trung tâm thương mại gần nhất”

Tô Tú Song thoáng nhìn anh rồi nói với Cổ Hàn.

Cố Hàn bối rối, liếc nhìn cậu chủ nhà mình qua gương chiếu hậu, không nghe thấy tiếng phản đối bèn cho xe chạy tới trung tâm thương mại gần nhất.

Suốt dọc đường đi, bâu không khí vô cùng yên tĩnh.

Hai mươi phút sau, chiếc ô tô đỗ lại ở trung tâm thương mại.

Ngón tay thon dài cầm chiếc mũ đội lên và xuống xe.

Nơi bán đồ cho nam giới ở tầng bốn, hai người đi thang cuốn lên đến tầng bốn.

Trước nay, Tô Tú Song chưa bao giờ mua quà cho nam giới, lúc này hoàn toàn không biết phải bắt đầu từ đâu, đành cất giọng hỏi: “Anh muốn mua gì?”

Ánh mắt Hoắc Dung Thành lạnh lẽo, hờ hững lướt qua cô như thể có mảnh vụn thủy tinh.

“Coi như tôi chưa hỏi”

Tô Tú Song thầm nuốt nước bọt, mẹ ơi, ánh mắt đó khủng khiếp quái Bước vào một nhãn hiệu, cô đi lung tung xem xét, còn Hoắc Dung Thành theo sau cô như một pho tượng.

Áp lực đè nặng như ngọn núi vậy!

Tô Tú Song thâm than thở trong lòng.

“Thưa chị, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho chị hay không?” Lúc này, nhân viên bán hàng bước tới.

“Tôi muốn chọn một món quà”