Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 302




Chương 302

Tô Tú Song nhịn không được mà âm thầm liếc mắt sang, đến hoàng đế cổ đại cũng không độc đoán như vậy, đến cả cười cũng không cho người ta cười sao?

“Nói!” Anh ta trâm giọng, vô cùng độc đoán.

“Tôi đang cười, không biết Cố Hàn đã nghĩ gì khi bước vào cửa hàng đồ lót nưa…

“Đây nhất định là lần đầu tiên anh ta mua đồ lót cho phụ nữ, nhìn qua một lượt, đủ loại màu sắc, đủ mọi kiểu dáng, dày, mỏng, có vòng thép, không có vòng thép, tổng lại khoảng hơn 30 cái. Mua một món đồ riêng tư như vậy, hơn nữa đối phương không phải vợ hay bạn gái, mà lại là vợ của người khác. Lần này, Cố Hàn phải chịu thiệt thòi rồi, chiếm mất trải nghiệm đầu tiên của anh ta, tôi tự thấy có hơi xấu hổ…

Mặt mũi Hoắc Dung Thành cau có lại, giữa hai bên lông mày càng lộ ra vẻ lạnh lão.

Cuối cùng, anh ta đột nhiên đứng dậy, nhặt chiếc áo khoác ở ngoài sofa lên.

“Đi”

Anh ta nói, giọng điệu nghiêm nghị.

Vẻ mặt Tô Tú Song ngẩn ra, anh ta bảo mưa thì trời phải mưa à…

“Đi đâu cơ?”

“Cửa hàng.” Hoắc Dung Thành lời ít mà ý nhiều.

Tô Tú Song cau mày, mờ mịt hỏi lại: “Đã muộn như vậy rồi còn đến cửa hàng làm cái gì?”

Cố Hàn vô cùng chu đáo, ngay cả đồ lót nam, rồi bít tất, thứ gì cần thiết thì đều đã mua đủ rồi.

“Mặc áo lót do người đàn ông khác mua, chẳng lẽ cô không cảm thấy ngượng sao? Hoắc Dung Thành mặt mày cau có, ánh mắt nhìn lên người cô, lành lạnh nói.

Tô Tú Song cố gắng kìm chế, nén lại mong muốn chửi rủa đang bùng lên trong lòng, dùng hết sức để bình ổn lại tâm trạng và giọng nói: “Không phải chính anh là người bảo anh ta đi mua à?”

Vừa dứt lời, sắc mặt của Hoắc Dung Thành lập tức tối sầm lại.

Anh ta cau mày, giữa hai hàng lông mày càng hiện rõ vẻ khó chịu: “Nhiêu chuyện, đi mau!”

“Đã mua hơn 30 cái rồi, giờ lại mua tiếp, lãng phí lắm, căn bản cũng mặc không hết.”

Giọng điệu của Tô Tú Song lập tức dịu lại, muốn thử thuyết phục người đàn ông này, để cho anh ta đừng vẽ chuyện ra nữa.

“Nhà họ Hoắc thiếu tiên cho cô mua áo lót à?”

Giọng nói của anh ta lạnh buốt, nói gần nói xa gì cũng đều lộ ra vẻ khó chịu: “Đi theo tôi.”

Lời vừa dứt, anh ta lập tức nhấc chân tiến về phía trước.

Người đàn ông này, lắm chuyện quái Tô Tú Song bĩu môi, miễn cưỡng đi theo sau anh ta.

Xe chạy thẳng đến trước trung tâm thương mại.

Sau khi xuống xe, Hoắc Dung Thành tiện tay ném một chiếc mũ vào trong ngực cô, nói: “Đội lên đi.”

Tô Tú Song lười cãi lại, cũng chẳng buồn phản đối vô ích, ngoan ngoãn cầm lấy mũ rồi đội lên đầu.

Hoắc Dung Thành cũng đội mũ lên, đôi chân dài sải bước tiến về phía trước.

Chân của Tô Tú Song hãy còn đang bị thương, cho nên đi bộ có hơi khó khăn, không nhanh không chậm theo sát phía sau anh ta.

Khi đi tới quây hàng, anh ta dừng bước, tâm mắt rơi xuống một bộ áo lót dành cho phụ nữ.

Nhân viên bán hàng mặt mũi tươi cười hỏi: “Chào anh, xin hỏi, anh đến chọn đồ cho vợ ạ?”

Hoắc Dung Thành không nóng không lạnh, nhàn nhạt đáp lại một tiếng.