Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 239




Chương 239

Thấy thế, ông Lâm bước chân chó tới rất giáo điều và cẩn thận, dè dặt châm thuốc cho người đàn ông.

“Mày động đến người của tao, cho nên tao rất khó chịu, tao không thoải mái, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.. “

Hoắc Dung Thành phun ra một làn khói, làn khói bốc lên ngùn ngụt, mắt trái khế nheo lại.

“Cậu Hoắc, cậu đừng quên, nhà họ Hoắc và nhà Mộ nhiều đời thân nhau, đắc tội đến nhà Mộ, cậu cũng sẽ không có kết cục tốt”

Hoắc Dung Thành khịt mũi không tán thành, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt: “Nhiều đời thân nhau? Nếu không phải cụ ông coi trọng cụ Mộ vô tình cứu cụ ông một mạng, mày tường rằng nhà Mộ xứng kết thông gia với nhà họ Hoắc sao?”

“Tại sao nhà họ Mộ chúng tôi lại không xứng?” Mộ Tư Đồng hét lên: “Hơn nữa, tôi cũng chả làm gì người phụ nữ đó, chỉ là mời cô ta đến chơi mà thôi.”

“Chơi hả? Chơi kiểu chết người?”

Con ngươi của Hoắc Dung Thành sâu sắc, giống như đám mây đen đè lên, tối sâm lại.

Anh búng khẽ điếu thuốc, để tro thuốc rơi trên mặt Mộ Tư Đồng.

“Cậu Hoắc, anh nói những lời này tôi không nhận. Cái gì gọi là chơi chết người? Nếu trên người cô ta có một vết thương ngoài da nào, tôi quỳ xuống gọi cậu là ông nội.”

Miệng Mộ Tư Đồng rất cứng, sống chết không chịu thừa nhận.

“Nếu đã không có vết thương ngoài da, mày cũng chỉ chơi đùa với cô ấy, vậy thì tao cũng chơi đùa với mày, sao hả?”

Hoắc Dung Thành nheo mắt lại.

Cười như không cười, chế nhạo.

Thế là, Mộ Tư Đồng đột nhiên rùng mình.

Trong lòng hắn nảy sinh dự cảm không lành.

Anh bóp đầu thuốc lá, lạnh lùng ném xuống đất, ngẩng đầu lên, hỏi: “Mày đã chơi đùa với cô ấy thế nào?”

Trong phòng, cả ba người không ai dám hó hé, họ vô cùng im lặng.

“Tôi hỏi lại lần cuối, chơi đùa như thế nào, dùng gì để chơi đùa? Không muốn nói thì đừng miễn cưỡng, cứ chơi theo cách của tôi, hả?”

Đôi môi mỏng của anh vẫn cong lên, nhưng sự giễu cợt không lọt vào đáy mắt, không có một chút ấm áp nào.

Khi lời nói vừa dứt, ông Lâm đã câm cây gậy điện đưa qua: “Cậu… cậu hai…, cái này…”

Nhướng mày, Hoắc Dung Thành miễng cưỡng nhận lấy, dời bàn chân đang giẫãm trên ngực Mộ Tư Đồng xuống, trâm giọng ra lệnh: “Trói lại”

Nghe vậy, ông Lâm đứng hình, trong tình thế khó xử.

Nhà họ Mộ, ông ta không dám đắc tội.

Nhà họ Hoắc, ông ta càng không dám đắc tội.

Ngực phập phồng, ông ta lau mặt, sau khi do dự liền bất chấp đi tới trói Mộ Tư Đồng lại.

“Cậu Mộ, thủ đoạn này còn nhẹ, cậu chịu khó trước” Ông Lâm hạ giọng nói bên tai hắn.

“Cút!”