Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 149




Chương 149

Trợ lý sững sờ, sau khi lấy lại tinh thần bắt đầu ngăn cản: “Phó Tổng, đợi chúng ta nghĩ kỹ cách giải quyết rồi xuống cũng không muộn, nếu không chuẩn bị gì hết mà xuống thì sẽ bị công kích”

“Trốn tránh không ra mặt, cùng với con rùa đen rút đầu khác nhau chỗ nào?”

Tô Tú Song quay người.

“Nhưng mà… hay là chờ Tổng Giám đốc về xử lý?”

“Đúng vậy, một mình cô vừa mới tốt nghiệp thì biết cái gì. Lỡ như xử lý không tốt, tình huống càng ngày càng hỏng bét hơn, thì cô phụ trách chắc?”

“Chuyện này không phải chuyện nhỏ, cũng không phải đang nói đùa. Công ty rất có thể sẽ bị huỷ trên tay cô”“

Cổ đông công ty Lệ Thanh phản đối, không đồng ý để cô ra mặt xử lý.

Tuổi của cô còn quá nhỏ, không có kinh nghiệm, vừa ra sân đã muốn xử lý loại chuyện này, bọn họ không tin tưởng cô.

Âm thanh của Tô Tú Song vang lên: “Tổng Giám đốc đã đi Mỹ điều dưỡng thân thể, gần đây sẽ không trở về nước.

Trước khi rời đi, Tổng Giám đốc đã dặn tôi xử lý tất cả mọi chuyện của công ty: Lập tức, có cổ đông rút điện thoại di động gọi cho Tổng Giám đốc.

Có điều, đầu dây bên kia truyên đến tiếng nhắc nhở tắt máy, xin gọi lại sau.

Lông mày Tô Tú Song nhướng lên, không muốn tiếp tục dây dưa với bọn họ mà quay người ra khỏi phòng làm việc.

Cô đẩy cánh cửa kính xoay tròn, đi thẳng ra bên ngoài đối mặt với mọi người.

Hoắc thị.

Hoắc Dung Thành kéo áo sơ mi trắng lên, mạnh mẽ dứt khoát ký tên.

Trên sofa, Hàn Văn Thiên buồn bực chán ngán xem tạp chí.

Có thể là quá chán, anh ta tiện tay giơ lên vứt tạp chí vê chỗ cũ, mở tỉ vi lên.

“Thân là Phó Tổng MS, xin hỏi cô định thế nào về chuyện quần áo trẻ em kiểm tra ra được vật chất độc hại?”

“Nghe nói, còn kiểm tra ra được nhiều loại hoocmon kích thích, vượt chỉ tiêu so với hàm lượng tiêu chuẩn”

“Xin cô phát biểu vài lời… “

Đôi mắt hoa đào của Hàn Văn Thiên nheo lại, nhìn chăm chú mấy lần.

Sau đó, khóe môi anh ta khế động, quay về phía người đàn ông ngồi sau bàn làm việc la lớn: “Cậu hai nhà họ Hoắc, bê bối của vợ anh lên truyền hình rồi.

Ngòi bút hơi dừng lại, Hoắc Dung Thành ngẩng đầu, ánh mắt sâu xa rơi vào màn hình.

“Trước hết cho phép tôi xin lỗi tất cả mọi người!”

Trong màn hình tỉ vi, eo Tô Tú Song thẳng tắp khom thành 90 độ liên tục ba lân.

“Xin lỗi? Xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì? Công ty nhà họ Tô các người làm loại chuyện trái đạo đức này, không sợ bị thiên lôi giáng xuống đánh chết sao?”

“Công ty không có lương tâm, kiếm tiền lời bẩn thế này, vẫn nên sớm đóng cửa đi, đừng tiếp tục gieo tai hoạ cho trẻ nhỏ.

“Phá sản, đóng cửa đi! Còn kiếm tiền cái gì! Đi xuống lòng đất mà kiếm tiền với người chết ấy!”