Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 87: TÊN CẶN BÃ Mặc Diệu Dương




Ngày hôm sau, ánh nắng ấm áp xuyên qua bức rèm chưa được kéo lên, lười biếng mà chiếu vào tấm thảm đắt tiền ở trên mặt đất.

Trong phòng một mảnh hỗn độn, nhưng cũng không kém phần mập mờ.

Trên mặt đất, nhiều mảnh vải đã bị xé nát hỗn loạn, cùng với quần áo của đàn ông.

Trên chiếc giường lớn màu xanh nước biển ấm áp kia, An Đình Đình giống như một con bạch tuộc quấn chặt thân thể cường tráng, rắn chắc của người đàn ông. Mà trong đó, một cánh tay của người đàn ông được cô gối lên, mà tư thế này vẫn luôn duy trì cho đến khi cô tỉnh dậy.

“Ưm..”

Đôi mắt khép chặt, nhẹ nhàng giật giật rồi mở ra.

Đau quá! Toàn thân đều đau.

Đầu đau, chân đau, cánh tay đau, bắp đùi cũng đau, nơi riêng tư của cơ thể càng đau giống như bị thiêu đốt.

An Đình Đình bỗng nhiên mở to hai mắt, trong ánh mắt ngưng tụ lại, cô nhìn thấy bên cạnh của mình có một người đàn ông.

Đôi mắt của người đàn ông kia khép chặt, dung mạo khuynh thành, tuấn mỹ không chỗ nào chê, làm cho người ta cảm thán.

Vẻ mặt của người đàn ông lúc này rất điềm tĩnh, không lạnh lùng, vô tình như khi anh ta mở mắt ra. Lông mi của anh ta còn dày hơn so với phụ nữ, khẽ che lại đôi mắt tối đen như mực đó.

Đột nhiên, hàng lông mi khẽ run rẩy. Nháy mắt, người đàn ông mở mắt ra, cùng với ánh mắt của cô chạm nhau trong không khí.

Gương mặt của An Đình Đình giống như bị thiêu đốt!

Cô sao vậy chứ? Cô trần *** với một người đàn ông ở trên một chiếc giường, cô vẫn chưa tự hỏi mình là xảy ra chuyện gì, mà đã si mê nhìn chằm chằm người ta!

Lúc ánh mắt cô kinh ngạc nhìn chằm chằm, thì người đàn ông khẽ vén chăn lên, đứng dậy.

An Đình Đình hốt hoảng không thôi, vội vàng rụt lại qua một bên, ngón tay mỏng manh nắm chặt một góc của chiếc chăn.

Thế mà, làm cho cô kinh ngạc là, người đàn ông kia lại không quan tâm bản thân đang trần như nhộng mà xuống giường, lộ cả thân thể hoàn toàn ra ngoài trước ánh mắt kinh ngạc của cô.

Thân thể của người đàn ông kia tuyệt đối là dáng người của người mẫu tiêu chuẩn quốc tế. Trên rộng, dưới hẹp, làn da màu đồng, cơ ngực rắn chắc, không có một chút mỡ thừa, đôi chân vừa thẳng tắp vừa dài, cơ thịt toàn thân lại mạnh mẽ cường tráng...

Mặc Diệu Dương cứ như thế mà đi vào trong phòng tắm, một lát sau, An Đình Đình đã nghe thấy tiếng nước chảy được truyền ra ngoài.

Đầu căng như dây đàn, đang cố sức mà nhớ lại tối qua đã xảy ra chuyện gì. Nhưng, thật đáng chết, không nhớ một chút nào.

Lấy hiểu biết của cô về Mặc Diệu Dương, anh ta tuyệt đối không phải là loại người dùng sức mạnh để cưỡng ép.

Nhưng vì sao, hai người không liên quan đến nhau lại có thể cùng nhau lăn lộn trên giường?

Lúc An Đình Đình suy nghĩ, thì tiếng bước chân của người đàn ông vang lên, đang đi đến bên này. Cô bị dọa sợ vội vàng nắm chặt hai mắt lại, nhưng đã không kịp nữa, đôi mắt vẫn còn kịp nhìn thấy Mặc Diệu Dương.

Chỉ là lần này, trên eo của người đàn ông đã quấn một chiếc khăn tắm màu trắng.

“A” An Đình Đình thở ra một hơi thật dài.

“Cô còn định năm đến khi nào nữa.” Mặc Diệu Dương khẽ mở miệng, hỏi.

“..” An Đình Đình sớm đã nhớ ra, nhưng... cô bỗng giật mình, thân thể của mình cũng trần như nhộng ở trong chiếc

chăn.

Phát hiện cô quẫn bách, khóe môi người đàn ông cong lên: “Làm cũng đã làm rồi, còn ngại cái gì.”

Nghe thấy vậy, gương mặt của An Đình Đình trong nháy mắt đỏ lên, chỉ là lần này, còn mang theo chút tức giận.

Người đàn ông lấy điện thoại ra, ấn nút gọi.

“Đi chuẩn bị một bộ đồ nữ rồi mang đến.”

Cúp điện thoại, Mặc Diệu Dương quay đầu, thì chạm vào đôi mắt đang tức giận của An Đình Đình.

“Cho tôi một lời giải thích!” An Đình Đình lạnh lùng nói. Lúc này, cô đã ngồi dậy, ngồi ở trên giường, chiếc chăn bị cô nắm chặt để che chắn thân thể.

Mặc Diệu Dương thoáng cái bị hỏi khó.

Chuyện xảy ra tối qua, rất đột ngột, cũng rất ngoài ý muốn. Đến nỗi, anh cũng không biết đề cập với cô như thế nào.

Mà cô, lại đột nhiên hỏi như vậy, lại biến thành anh là chủ mưu của tất cả mọi chuyện.

Thấy anh không nói chuyện, trong lòng của An Đình Đình đột nhiên trầm xuống.

Không biết là tư vị gì, còn xen lẫn một chút thất vọng. Cô tuyệt đối không ngờ, người đàn ông toàn tâm toàn ý chăm sóc cho anh Phong, lại là loại người vô sỉ cặn bã như vậy!

Cô dịch chiếc chăn, xuống giường, đến trước mặt anh ta, đưa tay lên, tát một cái.

Mặc Diệu Dương nhanh tay lẹ mắt, giữ chặt lấy cổ tay của cô, cũng tức giận, hỏi: “Cô cho rằng tất cả những chuyện này đều là tôi cố ý hay sao?”

“Không phải sao? Tôi nói chứ, anh sao mà tốt đến nỗi tặng tôi một sợi dây chuyền? Hahaha, 2700 tỷ, 2700 tỷ để mua thân thể của tôi, chuyện này mà anh cũng làm được.”

Mặc Diệu Dương nghiến răng nghiến lợi, cảnh cáo nói: “An Đình Đình, cô nói chuyện chú ý một chút.”

“Anh còn giả vờ thanh cao gì chứ? Mặc Diệu Dương, tôi bị đui rồi mới tin anh, anh chính là loại người vô sỉ, ti tiện, bỉ ổi.”

“Cô...” Mặc Diệu Dương phẫn nộ. Một tay giữ chặt cổ tay của cô, hung hăng kéo cô về phía mình.

“A!” An Đình Đình kinh ngạc kêu lên, buông lỏng tay ra, chiếc chăn trên người đột nhiên rơi xuống, thân thể vừa trơn bóng, vừa mê người như thiếu nữ bị lộ ra ngoài.

Mặc Diệu Dương cũng kinh ngạc, tiếp theo cũng buông tay ra.

Nhưng cái nắm tay này dùng lực đạo thật sự không nhẹ.

An Đình Đình vừa xấu hổ vừa tức giận, ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy cơ thể của mình, vô lực khóc lên.

Từng chút việc của tối qua, từng cảnh hiện lên trong đầu cô, cô chửi to: “Bỉ ổi, Mặc Diệu Dương, anh bỉ ổi... anh đáng chết, anh cút đi... tôi không muốn nhìn thấy anh nữa...”

Mặc Diệu Dương bị cô khóc cảm thấy đau đầu, lúc này cũng không quan tâm bản thân mình bị lên án, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng anh hoàn toàn không nói được chữ nào.

Bất thình lình, An Đình Đình đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt to còn nước mắt, nhìn chằm chằm anh ta.

Cô mở to miệng hỏi: “Mặc Diệu Dương, anh không chê bẩn sao? Anh không sợ tôi có bệnh sao? Anh sao có thể ghê tởm đến vậy, cũng dùng chung một người phụ nữ với người khác! Anh... anh thật ti tiện!”

“An Đình Đình, cô câm miệng lại cho tôi, cô thế mà lại chửi người khác, cô có tư cách hay không!”

“Tư cách?” An Đình Đình cười lạnh: “Nói chuyện với loại người cặn bã như anh thì cần gì tư cách. Anh thậm chí còn đụng tới người phụ nữ mà người khác đã chạm qua, anh thật ghê tởm, biến thái!”

Mặc Diệu Dương có khi nào mà bị chửi bới như thế này? Đối phương nếu như không phải là phụ nữ, thì anh sớm đã cho một quả đấm rồi.

Không đúng! Đợi đã! Người phụ nữ người khác đã chạm qua... ý của cô là, chẳng lẽ...

Mặc Diệu Dương thầm nghĩ, cô thật sự sẽ cho rằng, lần trước người đàn ông mây mưa cùng cô, là do anh tùy tiện tìm một người đàn ông tới đó chứ?...

Đáng chết! Thảo nào sau chuyện đó, cô luôn sợ khi nhìn thấy mình, lúc bắt đầu, anh còn tưởng cô chỉ là xuất phát từ sự xấu hổ của phụ nữ mà thôi, bây giờ nghĩ lại, cô là không còn mặt mũi nào đối diện với anh.