An Đình Đình cảm thấy bất ngờ.
Vừa rồi cô làm sai cái gì sao? Cậu hai khó lường này, lại có vẻ mặt như vậy.
Đột nhiên nhớ đến, đêm qua anh Phong như vậy, anh ta cũng sẽ không trách đến trên đầu cô chứ? Dường như cái này cũng không liên quan đến cô mà, là do Sở Huệ Nhu kia...
Nhưng, anh ta độc tài như vậy sẽ nghe lời mình sao?
An Đình Đình chớp chớp mắt, nói: "Cái đó, tôi cũng không biết chuyện sẽ biến thành thế này. Cô Sở, cô ấy..."
"Cô nên băng bó miệng vết thương của mình đi." Mặc Diệu Dương ngắt lời cô.
"Miệng vết thương?” An Đình Đình khẽ nhếch môi, thì ra anh ta không phải đến dạy dỗ mình. Cô nhìn miệng vết thương trên cánh tay, lắc đầu không sao nói: "Chút vết thương ngoài da ấy, không có gì đáng ngại."
Dứt lời, xoay người chạy lên lầu.
Mặc Diệu Dương có chút giận tái đi, người phụ nữ này không phải thật sự yêu anh cả chứ? Nhìn dáng vẻ đau lòng vừa rồi của cô ấy, hận không thể bảo vệ anh cả trong ngực mình, bây giờ về nhà rồi, lo lắng đầu tiên thế mà vẫn là anh cả.
Không hề nghĩ ngợi, anh tự tay, bắt lấy cổ tay cô, không cho phép chen vào nói: "Đi theo tôi."
"Ấy ấy ấy...Anh làm cái gì thế." An Đình Đình bị anh kéo đi, đi thẳng một đường: "Tôi đến thăm anh Phong."
"Anh ấy không cần cô quan tâm đâu." Mặc Diệu Dương đáp trả, nhưng mà tốc độ bước chân vẫn như trước không giảm.
"Nhưng mà tôi rất lo lắng cho anh ấy."
Mặc Diệu Dương dừng lại trước một cánh cửa, buông tay ra, nói: "Người hầu trong nhà nhiều như vậy, cô ở bên cạnh cũng chỉ làm trở ngại chứ cũng không giúp được gì.Có người chuyên nghiệp hơn cô nhiều đang chăm sóc anh ấy, cô cứ yên tâm 100%.
Dứt lời, lại ném xuống một câu:”Vào đi.". Sau đó, đẩy cửa đi vào phòng.
An Đình Đình xoa xoa cổ tay bị anh siết chặt có chút hơi đau, đành phải nhấc chân đi vào.
Vừa vào cửa, lại ngửi thấy một mùi nước sát trùng chỉ có trong bệnh viện. Lại thêm đồ đạc màu xanh bên trong, trắng xanh đan xen, đây không phải là...
Quả nhiên, nhìn thấy bên trong có mấy người ăn mặc như là bác sĩ y tá đi ra, chào đón: "Cậu hai."
Mặc Diệu Dương gật đầu, quay đầu liếc nhìn cô một cái, lại nói với bọn họ: "Băng bó miệng vết thương cho mợ cả."
"Dạ!" Các bác sĩ cũng không dám chậm trễ, mời An Đình Đình vào.
Thì ra trong biệt thự này, còn có cả bác sĩ y tá nữa.
An Đình Đình không khỏi líu lưỡi, nhà họ Mặc quả nhiên là nhà giàu tài phiệt nhất thành phố G!
"Mợ cả, bây giờ tôi sẽ sát trùng cho cô, bởi vì dùng cồn y tế, có thể sẽ có chút không thoải mái."
An Đình Đình gật gật đầu.
Y tá dùng cái nhíp gắp bông, chấm vào trong cồn lỏng, sau đó nhẹ nhàng chà lau lên trên miệng vết thương của cô.
Quả thật có chút đau...
"Hít!" An Đình Đình khẽ kêu thành tiếng.
Động tác của người nọ lập tức dừng lại, kinh sợ nhìn Mặc Diệu Dương.
An Đình Đình vội nói: "Không đau, vừa rồi tôi chỉ là bị rượu cồn làm lạnh mà thôi, không có chuyện gì, cứ tiếp tục đi."
Mặc Diệu Dương bổ sung: “Sau khi sát trùng thì tiêm cho cô ấy mũi uốn ván."
"Dạ."
An Đình Đình thầm nghĩ, không cần khoa trương như vậy chứ? Không phải chỉ là bị cái dĩa ăn rạch vào thôi sao.
Mặc Diệu Dương liếc nhìn cô, đoán được lo ngại của cô, nói: "Bị vật kim loại quẹt làm bị thương, nếu không tiêm phòng uốn ván, sẽ để lại một tai họa ngầm rất lớn. Nếu như miệng vết thương bị nhiễm, vậy muốn cứu cũng không kịp nữa rồi."
An Đình Đình chớp chớp mắt, đáy lòng có một chút bối rối: "Ô."
Đây là anh ta đang quan tâm cô sao? Hay là đang lo lắng cho cô? Hay là...Sợ cô ở nhà họ Mặc gặp chuyện không may, chung quy cũng chỉ có một cái mạng, anh ta cũng không dễ xong việc?
Kỳ thật, nếu thật như thế, anh ta chỉ cần cho một khoản tiền bồi thường là được rồi. Vậy vì sao...
Xui! Đúng! Anh ta hẳn là sợ xui xẻo.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của An Đình Đình không kìm được ảm đạm xuống.
Mỗi câu nói cử động của cô, kể cả những biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt, đều rơi vào trong mắt Mặc Diệu Dương.
Cô vẫn còn đang lo lắng cho anh cả sao?
Cô nhóc thôi, người phụ nữ chết tiệt này, đần chết đi được. Thân thể mình không tốt, làm sao có thể đi chăm sóc người khác được.
Chẳng biết tại sao, sau khi Mặc Diệu Dương ý thức được An Đình Đình vẫn luôn lo lắng cho anh cả, trong lòng lại có tư vị kỳ quái. Hơn nữa, mấy ngày nay cảm giác tương tự như vậy cũng thường xuyên xuất hiện. Không giải thích được, không thể hiểu được.
Theo lý thuyết, cô có thể để ý anh cả như thế, anh ta nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng vì sao...
Lúc Mặc Diệu Dương trầm tư, An Đình Đình bên này đã làm xong rồi.
Cô vò vò quần áo, đi đến.
"Xong rồi?" Mặc Diệu Dương liếc nhìn cô một cái.
"Ừ, xong rồi." Anh Đình Đình gật gật đầu.
Mặc Diệu Dương không nói gì thêm, chỉ xoay người, ra ngoài. An Đình Đình đành đi theo.
Nhưng mà, người đàn ông bước đến cửa thì dừng lại. Làm An Đình Đình cũng vội vàng dừng bước.
"Xảy ra chuyện gì?" Mặc Diệu Dương vừa mở miệng đã không kiên nhẫn.
"A, Tôi...tôi không có mà." An Đình Đình vội vàng lắc đầu. Tính tình của cậu hai này không khỏi có chút quái dị.
Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận gì đó, chỉ nghe Mặc Diệu Dương lại giục một câu: "Đỡ."
Bỗng nhiên, cảm thấy bên người có người đi qua, nâng cổ tay cô lên. Quay đầu nhìn, thì ra là một cô bé mặc đồ y tá, khuôn mặt đỏ bừng, cúi đầu, giống như làm sai cái gì đó.
Thì ra không phải nói với cô, mà là để...
Cô cười mỉa nói: "Cậu hai, vấn đề của tôi không nghiêm trọng như vậy, tôi có thể tự đi."
Mặc Diệu Dương lại lười phản ứng lại với cô, thẳng bước ra cửa.
Y tá nhỏ cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của cậu hai, cố chấp đỡ An Đình Đình, An Đình Đình cũng không còn cách nào, đành phải giống như là nương nương trong hậu cung, được tỳ nữ đỡ đi.
Đến trong phòng biệt thự, Mặc Diệu Dương lại căn dặn: "Đưa mợ cả về phòng nghỉ ngơi."
"Dạ." Y tá nhỏ đáp lời.
An Đình Đình nóng nảy: "Tôi không sao, tôi đã ổn rồi. Tôi muốn đến thăm anh Phong."
Đem ra so sánh, tình hình của Mặc Diệu Phong có thể nghiêm trọng hơn cô nhiều. Cũng không biết lúc này anh ấy đang làm gì, là ngủ rồi hay thế nào.
"Không được. Mặc Diệu Dương không cho phép.
"Vì sao?" An Đình Đình tức giận, đẩy nhẹ y tá nhỏ bên người ra, nói: "Tôi rất lo lắng cho anh ấy."
"Cô lo cho mình trước đi." Mặc Diệu Dương nổi giận, nào có người không biết yêu bản thân mình đến như thế?
"Tôi rất khỏe, không cần anh lo lắng." An Đinh Định ngại anh chuyện bé xé ra to.
Phong cách này...lại không bình thường. Mọi thứ giống như là, Mặc Diệu Dương là một địa chủ lớn lạnh lùng vô tình lại máu lạnh, đang ngăn cản một đôi tình nhân gặp nhau.
Cô lo lắng cho anh ấy như vậy, muốn gặp anh ấy như vậy, trong nhà có nhiều người hầu chăm sóc cho anh ấy như vậy, còn phải cố ý đích thân chăm sóc cho anh ấy?
Lúc này mới được bao lâu? Tình cảm không ngờ lại thắm thiết như vậy rồi sao?
Cô muốn gặp? Anh ta cứ không muốn cho cô gặp.
Ánh mắt Mặc Diệu Dương lạnh lùng giống như dao găm, gọt qua y tá nhỏ vô tội bên này: "Còn muốn ở lại làm việc hay không? Không muốn thì bây giờ cút ngay đi."
Y tá nhỏ giật mình một cái, vội cầu khẩn nói: "Mợ cả, thân...thân thể của cô vẫn quan trọng hơn, hay là về phòng nghỉ ngơi trước đi.”