Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 77: Cô là kẻ giết người




Sắc mặt của Sở Huệ Nhu ngay lập tức trở nên tàn nhẫn.

Tuy nhiên, An Đình Đình cũng không muốn bỏ qua như vậy. Cô buông dụng cụ ăn trong tay xuống, thở dài.

“Hừm... cô Sở, cô thật đáng thương.”

“Ý cô là sao?” Sở Huệ Nhu nheo mắt.

An Đình Đình nhếch môi, hừ lạnh khinh bỉ: “Cô cứ liên mồm nói Diệu Dương của tôi là chồng chưa cưới của cô?

Nhưng theo tôi, Diệu Dương hoàn toàn không chú ý tới cô, cô, ít nhất cũng chỉ là mong mà không được, lừa mình dối người thôi!”

Mặc Diệu Dương cũng nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, người phụ nữ này đúng là một yêu tinh!

“Cô...” Sở Huệ Nhu dù sao cũng là đại tiểu thư được nuông chiều thành quen, từ khi nào lại bị một người phụ nữ không có ảnh hưởng gì chế giễu và chỉ trích như vậy, cô ta không thể nuốt trôi được.

Tuy nhiên, trước Mặc Diệu Dương, cô ta không thể làm được gì nhiều. Đột nhiên, ánh mắt cô ta chuyển động, tâm trí cô xuất hiện một kế hay.

Chỉ thấy khuôn mặt của cô ta đột nhiên quay lại, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta thần sắc vô cùng đáng thương, thậm chí giọng nói của cô ta cũng dịu lại, không còn sắc bén nữa. Như muốn cầu xin.

“Thưa cô, xin cô hãy thương xót, cô quấn lấy chồng tôi như vậy là vì muốn lấy tiền đúng không? Cô cứ trực tiếp nói cô muốn bao nhiêu là được, tôi sẽ cung cấp cho cô. Chỉ cầu xin cô, đừng chia rẽ gia đình chúng tôi.”

An Đình Đình còn đang tò mò tại sao sắc mặt của cô ta lại thay đổi nhanh đến thế. Nghe những lời này, cô mới nhận ra, cô ta đang tính toán cái gì.

Quả nhiên, những lời của Sở Huệ Nhu vừa dứt, những người phục vụ xung quanh, cũng như những thực khách đó, đều đưa mắt nhìn tò mò.

Sở Huệ Nhu tiếp tục ủy khúc cầu toàn: “Tôi biết cô thích tiền, theo đuổi những thứ xa xỉ, thích quần áo đẹp, túi xách của những thương hiệu nổi tiếng, những điều này tôi có thể hiểu. Tuy nhiên, cô có thể vui lòng nhìn lại tôi và các con của tôi dưới tình huống không có chồng và cha không, đừng làm phiền anh ấy nữa. Tôi hứa với cô, tôi chắc chắn sẽ cho cô thật nhiều tiền...”

Cô ta khóc lóc kể lể nước mắt nước mũi tèm lem. Vốn dĩ Sở Huệ Nhu bẩm sinh đã rất xinh đẹp, bây giờ lại cộng thêm vẻ ngoài đáng thương mà cô ta cố tình làm, những gì mà cô ta nói lại càng thêm thuyết phục hơn.

An Đình Đình đã tiếp thu được, những người xung quanh quăng cho cô ánh mắt khinh bỉ, xem thường... phải làm sao đây?

Cô gánh không nổi cơn nước bẩn giội tới này. Bây giờ thông tin trực tiếp rất phát triển, ngộ nhỡ có ai ghi lại cảnh này phơi này lên Internet, cô chắc chắn sẽ mang danh tiểu tam phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác!

Cô liếc nhìn Mặc Diệu Dương cầu xin sự giúp đỡ.

Mặc Diệu Dương không nhịn được mà cảm thấy buồn cười, hóa ra cũng có lúc cô phải cầu xin giúp đỡ, lúc bắt đầu cô thông minh như vậy, anh còn thực sự nghĩ là cô toàn năng.

Nhưng nghĩ cũng phải, một khi phụ nữ gặp phải chuyện liên quan đến thanh danh, đều sẽ hơi bối rối. Anh vặn vẹo khóe miệng, định mở miệng quát, lúc này, Mặc Diệu Phong đã đi vệ sinh trở lại.

Khi nhìn thấy Sở Huệ Nhu, cả người anh ta đều hoảng sợ, anh ta thậm chí khóc như điên.

“Oa Oa... người phụ nữ xấu, người phụ nữ xấu... tôi ghét cô, người xấu...”

An Đình Đình cũng hoảng sợ, đứng dậy vội vàng, ôm Mặc Diệu Phong tức giận vào vòng tay mình, liên tục an ủi:

“Anh Phong, sao thế? Đừng sợ đừng sợ.”

Mặc Diệu Phong cuộn tròn trong vòng tay của An Đình Đình, nhưng vẫn lườm Sở Huệ Nhu, nghiến răng: “Kẻ giết người, người phụ nữ độc ác... cô đã giết người... cô đã giết người... a... kẻ giết người, phụ nữ xấu...”

An Đình Đình gần như bật khóc, không biết phải nói gì.

Sở Huệ Nhu rõ ràng không ngờ Mặc Diệu Phong sẽ có mâu thuẫn như vậy với mình.

“Người phụ nữ tôi tệ... cô đã giết mẹ tôi... tôi muốn giết cô, tôi muốn giết cô.”

Đôi mắt Mặc Diệu Phong đỏ lên, anh ta đẩy An Đình Đình ra, nhặt chiếc nĩa trên bàn giơ tay ra đâm Sở Huệ Nhu. Sở Huệ Nhu hét lên, trốn đằng sau Mặc Diệu Dương trong cơn sốc.

Mặc Diệu Dương nhẹ nhàng đẩy cô ta sang một bên, nói: “Còn không cút mau!”

Khuôn mặt Sở Huệ Nhu tái nhợt, nói năng không mạch lạc, run rẩy khắp người, cầm chiếc túi trên bàn chạy đi. Và những lời vu khống của cô ta cũng tự sụp đổ.

Mặc Diệu Phong vẫn muốn đuổi theo, An Đình Đình sợ sẽ xảy ra chuyện với anh ta, cô kéo anh, ôm lấy anh bằng cả hai tay.

“Đừng sợ, không phải sợ, không sao cả, không sao cả, người phụ nữ xấu bỏ chạy rồi, bị anh làm cho sợ rồi.”

Mặc Diệp Phong quơ tay, nĩa trong tay như thể là vũ khí để anh ta bảo vệ gia đình. Trong khi kêu la và vùng vẫy, mũi nhọn của dao và nĩa đã vạch một đường sắc bén trên tay An Đình Đình.

“A!” An Đình Đình bị đau, cô không nhịn được mà rên rỉ.

“Chuyện gì vậy!” Mặc Diệu Dương nghe thấy âm thanh, kéo Mặc Diệu Phong ra khỏi tay cô, kiểm tra vết thương cánh tay cô.

An Đình Đình cũng là phản xạ có điều kiện, đẩy anh ra, rồi ôm lấy Mặc Diệp Phong đang ngồi bên cạnh, vỗ nhẹ vào lưng anh ta, an ủi anh ta một cách nhẹ nhàng.

“Không sao, đừng sợ, đừng sợ. Kẻ xấu bỏ chạy rồi, sợ anh nên chạy rồi, chúng ta an toàn rồi, chúng ta an toàn rồi!”

Mặc Diệu Dương bị đẩy ra, lại thấy cô đang ôm anh trai mình một cách liều mạng, anh cảm thấy giống như mình vừa lật chai gia vị vậy, đầy đủ hương vị.

Cuối cùng, dưới sự trấn an của An Đình Đình, cảm xúc của Mặc Diệu Phong dần bình tĩnh lại.

Tất cả sự tức giận và điên rồ trước đây của anh ta biến thành tiếng khóc bất lực và yếu đuối. Anh ta cuộn tròn trong vòng tay ấm áp của An Đình Đình, như một đứa trẻ bị thương.

“Mẹ ơi... huhu, cô ta giết mẹ... mẹ rời khỏi con ôi... rời khỏi chúng con rồi... mẹ ơi!”

An Đình Đình chưa bao giờ thấy Diệu Phong bất lực như vậy, trong ấn tượng, anh vẫn luôn là một đứa trẻ không bao giờ lớn, đơn giản và đáng yêu, ấm áp và đầy nắng.

Cùng lúc trái tim mềm mại, cũng có đôi chút run rẩy.

Rốt cuộc là đã trải qua điều gì mà lại khiến một người có IQ thiếu hụt có thể có những cảm xúc tương phản như vậy? Vết thương trên cánh tay cô vẫn chảy máu, nhưng cô không cảm thấy đau đớn gì cả, tất cả sự chú ý trong toàn bộ cơ thể cô tập trung vào cơ thể của Mặc Diệp Phong, do đó, cô đã hoàn toàn bỏ qua ánh nhìn phức tạp từ phía Mặc Diệu Dương.

Vì sự cố này, buổi chiều Mặc Diệu Phong không có tới trường học. Ba người họ quay trở về Thủy Mặc trong hoảng loạn.

Tâm trạng Mặc Diệu Phong vẫn không tốt, cả người rơi vào trạng thái uể oải.

Bước vào phòng, người giúp việc đến phục vụ.

“Anh ấy chắc là đã mệt rồi, trước tiên giúp anh ấy trở về phòng nghỉ ngơi đi.” An Đình Đình thì thầm nhẹ nhàng.

“Vâng.” Những người hầu dìu Mặc Diệu Phong.

An Đình Đình ở một bên vịn tay anh, muốn đi theo.

Đột nhiên, một bàn tay to, bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô. Cô sững người.