Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 72: Sự thật về chuyện nói bóng nói gió




Đằng sau biệt thự Thủy Mặc lại có một mảnh đất trống rất rộng, có thảm cỏ, đồi núi, suối, tạo thành thế tam tài, các loại hoa cỏ dại, phong cảnh cực kỳ hấp dẫn người khác.

“Oa! Thật đẹp.” An Đình Đình không ngừng cảm thán.

Đây là lần đầu tiên cô đến sân sau, không ngờ sân sau còn lớn hơn sân trước, sân sau này càng có phẩm vị hơn.

Mặc Diệu Phong dẫn cô đến một chiếc xích đu, ấn cô ngồi lên đó, còn mình thì ở phía sau nhẹ nhàng đẩy vai vai của cô: “Đẹp chứ, mùa hè ở đây rất mát mẻ. Đêm xuống hôm nào tôi không ngủ được, em trai sẽ dẫn tôi đến đây chơi.”

Đầu óc An Đình Đình khẽ động, giả vờ không để tâm hỏi: “Anh Phong, em trai của anh buổi tối đều không ra ngoài sao?”

Tiếp xúc mấy ngày nay, An Đình Đình phát hiện Mặc Diệu Dương này hình như thật sự là loại người không gần nữ sắc.

Cô nhớ cô đã từng đọc một quyển sách, tên là “Nội Các”, nữ chính trong đó đi du học ở Nhật, bởi vì không đủ khả năng cho cuộc sống sinh hoạt, đã chọn lựa *** nhân của một người đàn ông có tiếng. Người đàn ông có tiền đó giống Mặc Diệu Dương, đều là người đàn ông không có nhân đạo. Nếu đã không có nhân đạo, tại sao còn muốn bao nuôi nữ lưu học sinh trẻ tuổi?

Đa phần là bởi vì, suy cho cùng anh là đàn ông. Có nhu cầu *** là thiên tính của đàn ông trưởng thành. Mặc

Diệu Dương đó tuy có bệnh không tiện nói, nhưng anh dù sao cũng là đàn ông, sao đối với ***... Ít nhất, cô chưa từng thấy anh đi sớm về muộn, cuộc sống cá nhân tương đối có quy luật.

Lẽ nào, anh là gay?

“Đúng thế, nó cực kỳ ít khi không về nhà.” Mặc Diệu Phong trả lời.

An Đình Đình giống như bắt được tin tức gì đó, vội vàng hỏi: “Vậy khi anh ta không về thì anh ta đều ở đâu?”

“Đi công tác. Mặc Diệu Phong nói.

Có manh mối. An Đình Đình quay sang, tiếp tục truy hỏi: “Đi công tác ở đâu?”

“Ờm...” Mặc Diệu Phong nhíu mày, suy nghĩ một lát, nói: “Mỹ, Pháp... Mỗi lần nó đi công tác, tối đều sẽ gọi video call với tôi, hỏi tôi có ăn cơm đúng giờ không, có nghe lời quản gia không?”

“A...” An Đình Đình lộ ra một chút thất vọng, nhưng vẫn không chết tâm: “Vậy sau đó thì sao?”

“Sau đó... sau đó nó gọi video call, nhìn tôi ngủ.”

“... “An Đình Đình trợn mắt không tin được nhìn anh ta. Lẽ nào, Mặc Diệu Dương này sống là để chăm sóc anh trai của anh ta sao?

Mặc Diệu Phong: “Hừm, cô gái xinh đẹp, cô hỏi những điều này làm cái gì?”

An Đình Đình chớp chớp mắt, vội nói: “Hừm, tôi chỉ muốn hỏi thử thôi, em trai của anh đối xử với anh có tốt hay không.”

Mặc Diệu Phong mỉm cười: “Cô gái xinh đẹp đối với tôi thật tốt. Em trai đối với tôi rất tốt, thật sự rất tốt.” Anh dường như sợ An Đình Đình không tin, đặc biệt nhấn mạnh câu sau thật sự rất tốt.

An Đình Đình gật đầu, cô thật ra biết Mặc Diệu Dương đối xử tốt với Mặc Diệu Phong như thế nào, chỉ là cô không có ngờ, lại tốt đến mức như này.

Từ những điều này nhìn ra được, Mặc Diệu Dương bất luận khi đang làm việc, hay trong thời gian cá nhân, người duy nhất nhớ đến chính là anh trai của anh, chứ không phải ai khác.

Từ đó, trong lòng An Đình Đình kết luận rằng, Mặc Diệu Dương chắc chắn là gay!

An Đình Đình suy nghĩ, giống như nhớ ra cái gì đó, hỏi: “Đúng rồi, anh bây giờ trở về rồi, vậy em trai của anh đâu?

Anh có đi tìm anh không.”

Không đợi Mặc Diệu Phong trả lời, chỉ nghe thấy tiếng của Mặc Diệu Dương đột nhiên truyền tới.

“Hai người đang làm gì?”

Giọng nói này bỗng truyền đến, dọa hai người giật mình.

Mặc Diệu Phong thấy Mặc Diệu Dương đi tới, cười hi hi: “Anh sợ cô gái xinh đẹp một mình ở trong nhà chán cho

nên đã kêu tài xế đưa anh về trước.”

Khóe môi của Mặc Diệu Dương hơi giật giật, điều này thật sự là điển hình của việc thấy vợ là quên em trai.

“Ít nhất anh cũng phải nói với em một tiếng đi, hại em chạy khắp trường học tìm.” Mặc Diệu Dương nhàn nhạt nói.

Trong lòng của An Đình Đình ‘lộp bộp', Mặc Diệu Dương quả nhiên mỗi ngày đều đến trường học của Mặc Diệu Phong, đón anh ta đi ăn trưa, xem ra anh Phong không có lừa cô.

Mặc Diệu Phong có chút ái ngại mỉm cười: “Em trai, em đói chưa? Vừa hay cô gái xinh đẹp chắc cũng đói rồi, không bằng chúng ta đi ăn cơm đi?”

“Ừm.” Mặc Diệu Dương nhàn nhạt gật đầu. Vô tình, ánh mắt của anh lại quét qua An Đình Đình.

An Đình Đình ngầm hiểu, vội vàng gật đầu: “m ừm ừm, tôi cũng đói rồi.”

Bữa trưa, Mặc Diệu Phong tiếp tục đem hình tượng ông chồng của anh ta ra phát huy, rất quan tâm An Đình Đình.

Mặc Diệu Dương mặt mày vô cảm, từ từ dùng bữa trưa.

Đầu bếp đưa món cuối cùng lên rồi lui khỏi phòng ăn. Vừa đi còn vừa do dự quay đầu lại nhìn, không cẩn thận đã đụng vào quản gia bác Trương.

Thím Phú vỗ vỗ ngực, nói: “ui, ông dọa chết tôi rồi.”

Bác Trương mỉm cười nói: “Bà đang nghĩ cái gì?”

Thím Phúc nhíu mày nói: “Cậu cả và cậu hai đều rất lâu rất lâu không có về dùng bữa trưa rồi, thật sự kỳ lạ.”

“Có cái gì mà kỳ lạ?”

“Từ lúc mợ cả đến đây, mới được ghi vào danh sách lần đầu.”

Bác Trương lườm bà ta.

Vừa lau khóe miệng, Mặc Diệu Dương vui vẻ kéo tay của An Đình Đình, muốn trở về phòng.

“Anh cả, anh lại muốn làm gì?” Mặc Diệu Dương khẽ cau mày.

“Chuẩn bị ngủ trưa.” Mặc Diệu Phong thoải mái trả lời.

“Anh tự mình đi ngủ là được rồi, kéo theo... cô ta... anh muốn làm gì?” Ánh mắt của Mặc Diệu Dương lạnh lùng quét sang An Đình Đình: “Bệnh của cô ta còn chưa có khỏi hoàn toàn, không thể về phòng với anh được.”

“A... Là như thế sao.” Mặc Diệu Phong nghe thế, thần sắc trên mặt lộ ra vẻ thất thần, nói với An Đình Đình: “Cô gái xinh đẹp, tôi tự mình về phòng, cô cũng cố gắng nghỉ ngơi, mau khỏi lại để đi chơi cùng tôi.”

An Đình Đình gật đầu: “Ừm, tôi sẽ.”

Vì thế, người làm dẫn Mặc Diệu Phong trở về phòng để ngủ trưa.

An Đình Đình đứng ở đó, cuối cùng, cô vẫn xoay người, cũng định về phòng nghỉ ngơi.

“Khoan đã.” Lạnh lẽo, sau người vang lên giọng nói trầm thấp, tà mị của Mặc Diệu Dương.

An Đình Đình dừng bước chân, quay người lại nhìn anh.

“Cơ thể của cô chưa có khỏi hẳn như trước kia, hy vọng cô cố gắng tránh tiếp xúc với anh của tôi.”

Ánh mắt của An Đình Đình khẽ lay động: “Tôi biết rồi.”

Theo cách nói này, Mặc Diệu Dương ngược lại có chút không thích hợp rồi. Tính khí của cô gái này từ khi nào trở nên biết nghe lời nghe vậy? Cô không nên chỉ thẳng vào mũi của anh sao? Không nên lớn tiếng phản bác lời của anh, hoặc cau mày, la hét sao?

Hay là nói, chỉ cần chuyện có liên quan đến anh cả, chỉ cần chuyện có lợi với anh cả, cô đều sẽ giống như bây giờ ngoan ngoãn thỏa hiệp?

Nguyên nhân là gì? Thật lòng muốn tốt cho anh cả, thương anh cả, hay là... thích anh cả rôi?

Không biết tại sao, khi ý thức cuối cùng xuất hiện trong tim, trong lòng Mặc Diệu Dương không ngừng sản sinh ra cảm giác không thoải mái. Còn tại sao anh không thoải mái, anh lại có chút nghi hoặc...