Mặc Diệu Dương cảm thấy mình giống như một tên ngốc. Giống một người đang trốn trong bóng tối mà nhìn trộm đang dòm ngó mỗi một cử động của người ở bên trong.
Đến khi bọn họ bốn mắt nhìn nhau, nhẹ nhàng dịu dàng hôn lên môi nhau…
Não của anh như nổ tung! Lục phủ ngũ tạng lại giống như bị ném vào máy trộn bê tông, da thịt và máu bị nghiền loãng, tứ chi rụng rời. Loại cảm giác này, nếu như người nào chưa từng bỏ ra thật nhiều cho tình yêu thì không thể biết được!
Nhưng mà ngay khi anh nhịn không được, muốn chạy vào bóp chết đôi nam nữ chó chết đó, một bóng dáng xuất hiện ở tầm mắt của anh.
Mẹ Dung! Trong tay bà còn đang cầm một giỏ đi chợ, bên ngoài còn lộ ra rau cải tươi.
Mặc Diêu Dương nín thở, mím chặt môi, cố gắng nuốt lửa giận xuống, đi qua một bên.
Hai người đang ngồi trên ghế sa long trong đại sảnh lập tức trở nên thận trọng.
Cố Thanh Thành ôm lấy cổ, nhìn trần nhà, giống như là ngẩn người, hoặc như là ở cố ý giảm bớt sự xấu hổ ở đây. Còn người ở bên ngoài thì cúi đầu thấp xuống, vuốt vuốt ngón tay của mình.
"Khụ." Cố Thanh Thành ho khan, nói: "Ờ thì, em… còn khát không? Tôi đi lấy cho em ly nước."
Cái cách chuyển chủ đề này thật sự quá kém. Còn không bằng thảo luận hôm nay thời tiết như thế nào, buổi tối ăn cái gì nữa. Tầm mắt của Long Đình Đình nhìn ly thủy tinh trên bàn, nước còn đầy hơn nửa ly, lắc đầu: "Không khát."
"…A" Cố Thanh Thành nói xong, nhấp môi dưới.
Long Đình Đình cũng nói: "Chuyện… chuyện hôm qua giải quyết như thế nào?"
"Mỗi người ba mươi tỷ." Cố Thanh Thành buột miệng nói.
"Cái gì?" Long Đình Đình sửng sốt.
"À… là như vậy, bồi thường ba mươi tỷ cho người thân của người chết. Còn những người còn lại có thêm sáu tỷ." Cố Thanh Thành nói lại những lời anh nghe được một lần nữa.
Quai hàm của Long Đình Đình cứng lại. Này cũng không phải là một con số nhỏ: "À… chờ chuyện lắng xuống một khoảng thời gian, tôi sẽ chuyển tiền lại vào tài khoản cho anh."
"Không cần." Trong lòng Cố Thanh Thành trống rỗng.
Long Đình Đình nâng mi lên, nhìn anh ta một cách nghi ngờ.
Khéo miệng Cố Thanh Thành gượng cười: "Ý của tôi là… bây giờ tôi cũng không thiếu tiền, khoản tiền đó cứ để chỗ cô trước đã, tôi tạm thời không cần dùng gấp."
"Như vậy sao được." Long Đình Đình nghiêm túc nói: "Đây vốn dĩ là tiền của anh, sao tôi có thể dùng tiền của anh được."
Long Đình Đình phân chia khoản nợ này rất rõ ràng. Đây cũng không đơn giản như một hai bữa cơm là xong.
"Vì sao không thể dùng? Tiền của tôi, không phải cũng là tiền của em sao?" Cố Thanh Thành nói như là điều đương nhiên.
"Tôi…"
Long Đình Đình vẫn còn muốn nói gì đó thì đã nghe thấy tiếng bấm mật mã điện tử ở cửa được mở ra, là mẹ Dung đã về.
Sau khi Mẹ Dung trở về cũng cảm giác được không khí hôm nay có chút không đúng. Con mắt của bà, hoài nghi nhìn anh ta một chút rồi lại nhìn cô.
Như là sợ bị người khác phát hiện ra cái gì đó, Long Đình Đình đứng dậy nói: "Con có chút mệt mỏi, nên con về phòng nghĩ ngơi trước đã." Sau khi cô nói xong cũng không quay đầu lại nhìn ánh mắt kinh ngạc của Mẹ Dung, từ từ đi lên lầu.
Mẹ Dung thu tầm mắt lại, tò mò nhìn Cố Thanh Thành: "Cậu Cố, Đình Đình bị làm sao vậy?"
"Tôi… tôi cũng không rõ nữa." Cố Thanh Thàn ôm đầu.
"A." Mẹ Dung gật đầu, sau đó nói: "Cậu Cố, vậy tôi đi làm cơm, buổi tối cậu ở lại dùng cơm nha."
"A, tốt quá! Khoan, không được rồi." Cố Thanh Thành vốn định đồng ý lại lập tức khéo léo từ chối. Anh ta thiếu chút nữa quên một sự kiện, hôm nay anh ta không thể ở lại ăn cơm.
"Sao thế? Cậu còn có việc sao?" Mẹ Dung hỏi.
"Đúng vậy. Tôi còn có chút việc, đêm nay phải đi xử lý một chút. Tôi đi chào tạm biệt Đình Đình đã, lần sau lại đến sẽ thưởng thức tay nghề của của dì."
"…Vậy được rồi."
Cố Thanh Thành đi lên lầu hai của biệt thự.
Kỳ thật đây là lần đầu tiên anh ta đi lên phòng ngủ trên lầu, nhưng mà biệt thự ở Hải Thành đều xây dựng không khác nhau cho lắm, cho nên anh ta cũng dễ dàng tìm được phòng ngủ của Đình Đình.
Anh ta nâng tay lên, gõ cửa. Chỉ chốc lát sau thì cửa đã mở ra.
"Ủa, Thanh Thành." Long Đình Đình nói.
"Đình Đình, tôi lên nói với em một tiếng, tôi không ở lại dùng cơm chiều được."
"…" Hình như cô cũng không có ý muốn giữ anh ta lại.
Người đàn ông vẫn tự nhiên vô tư nói: "Tôi còn có chút chuyện cần phải xử lý."
"Chuyện gì?" Long Đình Đình tưởng có liên quan đến “Thủy Thượng Lạc Viên”, cho nên mới lo lắng hỏi một câu như thế.
Nhưng mà, người đàn ông này lại xem đó là quan tâm anh ta. Trong lòng đột nhiên cảm tấy ấm áp, anh ta cười cười nâng cánh tay xoa xoa đầu của cô.
"Đây là chuyện của riêng tôi." Người đàn ông dịu dàng nói.
Long Đình Đình lập tức đỏ mặt, hiền lành gật đầu, nói: "A, tôi… biết rồi, anh đi đi."
Sau khi Cố Thanh Thành rời đi, Long Đình Đình đóng cửa phòng lại, đi đến bên giường.
Hai má cô nóng đến dọa người, giống như tối qua phát sốt vậy. Cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Tuổi cô cũng đã cao, con cô cũng đã biết đi rồi, vậy mà cô lại có thể có cái cảm giác như thiếu nữ mới hoài xuân, mặt đỏ tim đập nhanh nữa chứ.
Chắc cô sẽ không buông lỏng cảnh giác, bị tên đàn ông kia thừa cơ chiếm lấy chứ?
Sao có thể như vậy được? Long Đình Đình vỗ vỗ cái trán, cái đầu này của cô đang suy nghĩ cái gì vậy chứ?
Trên bờ cát ở Lam Hải, Hải Thành, Mặc Diệu Dương đi ở bờ biển, để mặc cho gió biển thổi phật cái áo sơ mi màu trắng của mình, từ xa nhìn lại, tựa như một người cá xinh đẹp vừa lên bờ vậy.
Anh vẫn đợi cho Cố Thanh Thành đi rồi, anh mới rời khỏi ngôi biệt thự kia!
Chính mắt thấy bọn họ hôn môi, lại nhìn thấy Cố Thanh Thành tự nhiên đi lên phòng ngủ của cô để gặp. Cô tiếp nhận anh ta nhanh như thế sao? Rốt cuộc thì quan hệ của bọn họ đã phát triển đến mức này rồi à?
Đó là người phụ nữ của Mặc Diệu Dương anh, Cố Thanh Thành thật to gan!
Xem ra, đây là lúc gặp mặt Cố Minh Vinh rồi, cần phải mời ông ta một bữa.
Chẳng qua… anh làm như vậy, có phải có chút quá nhanh rồi hay không? Lỡ như khiến cho Long Đình Đình cảm thấy phản cảm, với tính tình của cô, cô nhất quyết phải kết hôn với Cố Thanh Thành thì làm sao bây giờ
Mặc Diệu Dương nằm trên cái ghế sa lông, cả người bị ánh nắng gắt chiếu vào, lập tức lâm vào mê man.
Nếu như lúc này không xuất hiện, chẳng lẽ lẽ trơ mắt nhìn tình cảm của bọn họ ngày càng sâu sắc sao? Đợi cho đến khi trong lòng cô không còn anh, hoặc là vị trí của anh trong lòng cô đã bị một người khác thay thế… thì chẳng phải là đã trễ rồi sao?
Trời vừa rạng sáng, Quách Hiểu Văn vẫn còn đang ngủ say.
Chuông cửa không ngừng vang lên như sắp phát nổ. Cô ta bất đắc dĩ mà trở mình, mở đôi mắt còn đang buồn ngủ ra. Khi nhận ra được có người ở ngoài cửa, mắt nhìn đồng hồ, tức giận đến mức thật sự rất muốn mắng người.
Chết tiệt! Đêm hôm khuya khoắc, là tên điên nào đến nhấn chuông cửa vậy? Mày không làm việc, nhưng ngày mai tôi vẫn còn phải đi làm đấy.
"Ai vậy… anh…” Quách Hiểu Văn thở phì phò mở cửa ra, nhìn xuyên qua cửa chống trộm, khi nhìn thấy người đang đứng bên ngoài thì cả kinh há to miệng.