Một giờ sau khi Mặc Diệu Dương rời đi, Long Đình Đình mới mệt mở mắt.
Chân tay yếu ớt, mềm nhũn, không còn sức lực một chút nào.
Đây là đâu? Khắp nơi toàn là một màu trắng xóa. Có phải là thiên đường không? Ý thức Long Đình Đình dần dần trở nên rõ ràng. Cô không biết mình đang ở đâu cho đến khi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng mà chỉ bệnh viện mới có.
Quay đầu, liếc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời chói chang, xuyên qua cửa sổ, nhẹ nhàng chiếu vào. Lúc này đã gần mười hai giờ. Mấy ngày nay thực sự mệt mỏi quá đi!
Không xong rồi! Long Đình Đình đột nhiên bừng tỉnh, đêm qua cô nhận được cuộc gọi từ gia đình người quá cố, cô cũng hứa hẹn son sắt với họ rằng nhất định mười giờ hôm nay cô sẽ đến gặp họ.
Chết tiệt! Vậy mà cô lại thất hứa.
Long Đình Đình cố gắng đứng dậy, mu bàn tay còn cắm kim truyền dịch. Mặc kệ vậy, trước cứ rút ra đã.
Tiếng động truyền đến tai của Quách Hiểu Văn đang rửa tay bên trong, cô ta vội vàng đi ra ngoài: “Tổng giám đốc, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi."
Khi nhìn thấy ý định của Long Đình Đình, cô ta vội vàng ngăn lại: "Tổng giám đốc, chị làm sao vậy? Đừng, chị không thể rút bình truyền dịch ra được. Bác sĩ đã nói, chị vừa mới hạ sốt, thân thể đang rất suy yếu, cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi.”
"Không được, tôi phải lập tức đi trấn an gia đình người đã khuất. Một khi làm lớn chuyện lên, hậu quả bọn họ không thể gánh nổi." Long Đình Đình thẳng thừng từ chối.
Quách Hiểu Văn trong lòng lo lắng, tổng giám đốc đã như vậy rồi mà còn lo lắng cho người khác, phải biết rằng một khi làm lớn chuyện thì bên chịu bất lợi tuyệt đối không phải các cô.
Cô ta thiếu chút nữa dậm chân: “Đó là do bọn họ tự tìm đường chết."
Long Đình Đình nhíu mày liếc cô ta một cái, tỏ vẻ không hài lòng: “Hiểu Văn, cô phải nghĩ mọi chuyện khác đi. Nếu làm lớn chuyện này thì thực sự chúng ta mới là người có lợi. Nhưng còn bọn họ thì sao? Bọn họ có thể đều là những nông dânvào thành làm công, không có văn hóa, đối với pháp luật nửa chữ cũng không hiểu. Bọn họ cũng chỉ bị người khác xúi giục cho nên mới gây chuyện, nếu chúng ta cứ ngồi yên không để ý đến, ai biết được tiếp theo còn có chuyện gì xảy ra nữa chứ?
Còn có, kẻ chủ mưu đứng sau sai khiến là ai? Tại sao người đó lại phải làm chuyện này? Người đó có phải là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của chúng ta hay không? Chuyện này chúng ta cũng không biết. Có lẽ người đó lập ra kế hoạch này làm cho mọi chuyện phát triển theo hơi hướng mà người đó kỳ vọng. Đợi đến lúc đó, chúng ta còn phải thu dọn tàn cục, dĩ nhiên là sẽ không dễ dàng như vậy."
Long Đình Đình nói một hơi nhiều như vậy, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, ngồi ở bên giường, thở hổn hển.
“Tổng giám đốc, chị không sao chứ?” Quách Hiểu Văn hoảng sợ.
Long Đình Đình cuối cùng cũng hết thở dốc, lắc đầu nói: "Tôi không sao. Đã muộn rồi, đi giúp tôi làm thủ tục xuất viện đi."
Quách Hiểu Văn suy nghĩ một chút, đành phải nói thật: "Tổng giám đốc, bên kia chắc hẳn là đã có người giải quyết rồi. Chị vẫn nên yên tâm nghỉ ngơi cho thật tốt đi."
“Hả?” Long Đình Đình nghi ngờ.
Quách Hiểu Văn mấp máy môi, nhớ tới “lời căn dặn” của cậu hai Mặc trước khi rời đi, cuối cùng cũng ngậm miệng lại.
Long Đình Đình cẩn thận suy nghĩ. Vừa rồi lúc mình mê man, hình như có người “thân cận” với cô, mà lúc này Quách Hiểu Văn còn nói đã có người đến công trường giải quyết mọi chuyện. Nói cách khác, anh đã thực sự từng tới đây?
“Ai?” Long Đình Đình nhướng mày.
"..." Quách Hiểu Văn cúi đầu không nói gì.
“Vừa rồi có ai ở đây không?” Vẻ mặt của Long Đình Đình đã trầm xuống.
"Tổng giám đốc, chị... đừng hỏi những chuyện này, hiện tại chị chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt thôi."
“Là ai?” Thái độ của Long Đình Đình trở nên có chút nghiêm túc, giống như thái độ thường ngày của cô ở công ty.
"Ừ thì... ừ thì..." Quách Hiểu Văn do dự.
“Cô có biết người này không?” Long Đình Đình mở to đôi mắt ngấn nước.
“Có.” Quách Hiểu Văn không dám nhìn vào mắt tổng giám đốc nữa, gật gật đầu.
Tuy nhiên, làm sao cô ta biết rằng từ “có” của cô ta đã khiến trái tim Long Đình Đình nguội lạnh không rõ lý do.
Sao cô lại có thể có cảm giác này được chứ? Rõ ràng cô đã rất tức giận vì Mặc Diệu Dương lo chuyện của mình, nhưng lúc này, khi cô nghe Quách Hiểu Văn nói rằng cô ta biết người này, có nghĩa là người này không phải là Mặc Diệu Dương.
Bởi vì Quách Hiểu Văn đang ở Hải Thành, tuyệt đối không thể biết Mặc Diệu Dương ở thành phố G được.
Người đến không phải là Mặc Diệu Dương, mà là Cố Thanh Thành!
Sự căng thẳng và hy vọng trong lòng cô ngay lập tức tan biến thành bọt nước. Hóa ra người tới không phải Mặc DIệu Dương, mà là Cố Thanh Thành! Đúng là, con người mà, luôn tự mình dọa mình.
Nói cho cùng, người đàn ông đó ở thành phố G. Lúc này không biết đang cùng cô gái xinh đẹp nào đó đi ăn trưa rồi. Làm sao anh lại có thể đến Hải Thành và xen vào một mớ hỗn độn của một người mà anh cảm thấy rất phiền phức cơ chứ.
“Thanh Thành đi khi nào?” Giọng của Long Đình Đình cũng bình tĩnh trở lại.
“Hả?” Quách Hiểu Văn chớp chớp mắt.
"Ý tôi là, Cố Thanh Thành đã rời đi khi nào?"
“A… ô, mới có nửa giờ mà thôi.” Tảng đá trong lòng Quách Hiểu Văn cũng đã được bỏ xuống. Tổng giám đốc hiểu lầm, nhưng mà như vậy cũng tốt, cô ta đã giữ được bí mật, cũng có thể để tổng giám đốc ở lại đây nghỉ ngơi.
“Ừ, tôi biết rồi.” Long Đình Đình gật đầu, vẻ mặt suy tư.
Long Đình Đình lại nằm xuống, vốn dĩ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ ình dịch truyền hết. Tuy nhiên, khi tầm mắt cô dừng lại ở ống truyền dịch nhỏ giọt, cả người liền cảm thấy không ổn.
Tốc độ nhỏ giọt này quá chậm rồi!
Bình nước này nhỏ với tốc độ đó, sợ rằng nhỏ một tiếng cũng không xong!
"Hiểu Văn." Cô mở miệng nói.
“Dạ?” Quách Hiểu Văn đi tới: “Tổng giám đốc, chị đói bụng à?”
Long Đình Đình lắc đầu nói: “Cô điều chỉnh nước này nhanh hơn cho tôi."
“Chuyện này… không tốt lắm đâu?” Quách Hiểu Văn do dự.
Tổng giám đốc cũng quá liều mạng rồi, hiện tại cô là bệnh nhân đó!
"Nhanh lên. Quên đi quên đi, để tôi tự mình làm." Long Đình Đình thấy cô ta không động đậy một lúc lâu thì tự mình đứng dậy điều chỉnh tốc độ nhỏ đến mức tối đa.
"Tổng giám đốc... tổng... không, không được đâu... như vậy là nhanh quá, tôi sợ thân thể chị suy yếu, sẽ không chịu nổi đâu."
"Không có chuyện gì, thân thể của tôi mà tôi còn không biết sao." Long Đình Đình nằm xuống, lại nói: “Cô giúp tôi nhìn mặt nước. tôi nghỉ ngơi một lát, sau đó tôi muốn qua bên kia xem tình hình thế nào. "
Nói xong, cô xoay người nhắm mắt lại, không quan tâm đến vẻ mặt ngạc nhiên của Quách Hiểu Văn.
Phòng bệnh đặc biệt lập tức lại trở nên im ắng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của cô.
Tổng giám đốc lại ngủ rồi à? Cũng khó trách, cơ thể của cô quá yếu ớt, vừa nằm xuống đã ngủ thì cũng là chuyện đương nhiên.