Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 680: Nữ tổng giám đốc sấm rền gió cuốn




Khuôn mặt Long Đình Đình mang theo vài phần sắc bén, ánh mắt đảo qua đám người ở dưới.

Xem ra cho dù bọn họ không hề hé một lời nào, nhưng mà trên mặt của một vài người vẫn lộ vẻ không tin tưởng. Chuyện này cũng khó trách bọn họ không tin, bây giờ một số doanh nhân cùng các ông chủ trên xã hội đều đặt lợi ích lên hàng đầu. Một khi xảy ra chuyện, muốn bọn họ lấy tiền từ trong túi ra là chuyện vô cùng khó khăn.

Rất nhiều người đều thuộc gia đình bình dân, căn bản là không có khả năng chống lại người có tiền có thế. Đa số trong trường hợp này, chỉ có thể chọn nén giận, tự cho là xui xẻo.

Mặt Long Đình Đình lạnh xuống, nhìn thoáng qua Quách Hiểu Văn. Quách Hiểu Văn rất có năng lực quan sát, lập tức hiểu rõ cô muốn làm gì. Cô ấy đi qua đỡ Long Đình Đình từ trên tảng đá nhô ra xuống.

Sau đó, Long Đình Đình cả gan đi vào đoàn người. Khi Quách Hiểu Văn ở bên cạnh nhận ra cô muốn làm gì thì bước lên trước một bước, muốn ngăn cản cô lại. Nhưng Long Đình Đình lại vẫy tay bảo cô ấy lui sang một bên.

Long Đình Đình khoanh tay trước ngực, nói sự thật với bọn họ.

“Hôm nay xảy ra chuyện như thế này, trong lòng tôi cũng rất khó chịu. Tôi cũng có người thân, cũng có người mà tôi để ý, khi trơ mắt nhìn họ xảy ra chuyện, tâm trạng của tôi nhất định cũng đau đớn như mọi người, không thể chấp nhận sự bất công như vậy được. Những người đang ngồi ở đây, có người là vợ, có người là mẹ, tôi tin tâm trạng của mọi người lúc này đang vô cùng đau khổ. Trụ cột của gia đình cứ như vậy mà ngã xuống, đổi lại là ai cũng sẽ không cam lòng. Đừng nói mọi người, đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ bước đến sát biên giới của sự tan vỡ.”

Lúc đang nói thì có người phát ra tiếng khóc nức nở.

Long Đình Đình vội vàng chạy tới bên cạnh người nọ, lấy khăn tay trong túi áo ra, đưa cho cô gái, thân thiết nói: “Lau trước đi, nghe tôi nói hết đã.”

Người nọ ngẩn ra, có chút không thể tin nổi mà nhận lấy khăn tay từ tay cô. Long Đình Đình tiếp tục đi sâu vào trong đoàn người, “Thật ra tất cả chúng ta đều như nhau cả, đều cố gắng sống vì hạnh phúc vui vẻ của người thân.

Điều mà chúng ta không muốn nhìn thấy nhất chính là người mà mình quan tâm bị ốm đau dằn vặt. Tuy tôi là người phụ trách công viên nước, nhưng tôi cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường. Với những chuyện mà mọi người gặp phải, bản thân tôi cũng đồng cảm. Mọi người phải tin tưởng tôi, nhất định tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời thuyết phục nhất! Mà quan trọng nhất không phải là đứng ở đây gây sự, làm cho mọi chuyện trở nên lớn hơn, lớn đến mức không thể nào kết thúc được! Mọi người phải hiểu là một khi chuyện bị làm lớn lên, thì sẽ không nằm trong phạm vi mà tôi có thể khống chế được nữa.



Mọi chuyện đều phải dựa vào quy định của pháp luật. Thử hỏi xem, trong mọi người ai có thể đảm bảo rằng sự cố xảy ra ngày hôm nay không phải là do người khác làm không? Đương nhiên không phải là tôi đang kích động mọi người bắt cho được người kia. Tôi chỉ muốn nói cho mọi người biết, chuyện này Long Đình Đình tôi sẽ chịu trách nhiệm!”

Cuối cùng bốn chữ “tôi sẽ chịu trách nhiệm” phát ra từ trong miệng của một người phụ nữ lại vang dội hùng hồn như vậy, không hề cho người khác xen vào! Trong nháy mắt như cho người nhà của người gặp nạn uống một viên thuốc an thần. Long Đình Đình thẳng lưng lên, nói: “Hiểu Văn.”

“Tổng giám đốc.” Lúc này trong lòng Quách Hiểu Văn đã tràn đầy bội phục cấp trên của mình rồi. Phải biết rằng lúc họ tới nơi, tình hình đã tệ đến mức nào. Nhưng mà cô không để lộ ra một chút hoảng loạn hay cảm xúc khó xử nào. Một mình cô, chỉ với một cái miệng đã trấn áp được đám người đang cố ý làm cho mọi chuyện lớn lên.

Với trí tuệ và sự quyết đoán này thật là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

“Bây giờ cô đi cùng với đội trưởng thi công chỗ này thống kê ra hết toàn bộ số người bị thương, sau đó dẫn người nhà của họ đến bộ phận tài vụ một chuyến, kêu bộ phận tài vụ bồi thường số tiền 3 tỷ trước đi.”

Quách Hiểu Văn có chút khó xử nói: “Nhưng mà... Tổng giám đốc, hình như bên tài vụ...”

Hàng mi Long Đình Đình cong vút, khi quay đầu lại là một gương mặt cao quý xinh đẹp, “Kêu bộ phận tài vụ tăng ca thêm giờ lấy tiền ra, cần phải trả tiền cho người nhà của người gặp nạn, không được thiếu một ai.”

Khi nói chuyện giọng điệu của cô như chém đinh chặt sắt, giọng điệu không hề hoảng không loạn, cùng với vẻ mặt hơi tức giận. Là một nữ tổng giám đốc điển hình nói một không hai, mạnh mẽ vang dội.

Trong nháy mắt, Quách Hiểu Văn đã bị cô làm cho chấn động mạnh. Quách Hiểu Văn gật gật đầu, nói: “Vâng!”

Sau khi Long Đình Đình rời khỏi địa điểm thi công thì không nghỉ ngơi mà chạy đến bệnh viện.

Lúc này trong số các nhân viên bị thương, có người có vết thương tương đối nhẹ, vài người lại có vết thương rất nặng, đến giờ vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật cấp cứu. Là người phụ trách dự án này, Long Đình Đình nhất định phải tự mình đến bệnh viện hỏi thăm sức khỏe của họ một chút.

Sau khi an ủi xong người gặp nạn thì Long Đình Đình lập tức quay về công ty.



Tuy là hôm nay cô đã động viên được cảm xúc của nhóm người nhà, nhưng mà cô không thể đảm bảo chuyện này có phát triển đến trạng thái mà cô mong muốn hay không, lỡ như chuyện bị bại lộ cô cũng có cái để chuẩn bị.

Cô lật hồ sơ ra ghi chép lại tất cả các vật liệu đã mua trước và sau khi bắt đầu công trình, trên đó ghi rõ thời gian, số lượng mà mỗi một xưởng đăng ký bán ra, cùng với số tiền giao dịch,...

Lập hết toàn bộ thành một sơ đồ, Long Đình Đình lập tức đến thăm hỏi từng nhà từng nhà, đồng thời lập hồ sơ ghi chép lại. Thật ra việc này trước đây đều là cô tự mình trông coi, chỉ là không phải chọn mua trong thời gian ngắn mà thôi.

Tất cả tài liệu cần cho thi công cô đều sàng lọc chặt chẽ, kiểm định từng phần. Mà lúc này chỉ làm thêm một bước thích hợp mà thôi. Cô cần phải làm trong thời gian ngắn, hơn nữa là phải thống kê ra càng nhanh càng tốt, đoán chừng phải mất thời gian đến một tuần.

Long Đình Đình tốn ba ngày, mỗi ngày dậy sớm, bận rộn đến trời tối mịt mới trở về công ty, ghi chép lại một mớ chi tiết, làm thành một bản kê khai, cả người bận rộn đến đôi khi ngay cả cơm cũng không có thời gian mà ăn.

Cũng may mấy ngày nay sau khi nhóm người nhà nhận được mức bồi thường nhất định thì tâm trạng đều rất ổn định. Không còn sợ bị thiên hạ xúi giục đến địa điểm thi công tụ tập gây sự nữa.

Long Đình Đình ngáp một cái, mệt đến nỗi mắt sắp không mở lên nữa.

Mấy ngày nay Quách Hiểu Văn cũng vội vàng xử lý đủ chuyện, tăng ca đến rất muộn mới về. Nhưng mỗi lần cô ấy rời khỏi công ty thì phòng làm việc của giám đốc vẫn sáng đèn.

Cô ấy đi tới, đau lòng nói: “Tổng giám đốc, mấy ngày nay ngày nào chị cũng làm việc cả đêm, cũng phải chú ý thân thể của mình chứ.”

Long Đình Đình ngẩng đầu, xoa xoa đôi mắt cay không ngừng, nặn ra một nụ cười trên gương mặt mệt mỏi, nói: “Không sao đâu. Đúng rồi, cô đi pha giúp tôi một ly cà phê đi.”

Long Đình Đình cố gắng vực dậy tinh thần, mấy ngày nay mỗi ngày đều phải uống vài ly cà phê.