Long Đình Đình đặt tài liệu trong tay xuống, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
“Cùng tôi tới hiện trường xem xem.” Chuyện liên quan đến tính mạng của nhiều người thế này nhất định không được lơ là.
Thư ký Quách Tiểu Văn vội vã chạy theo, vất vả lắm mới đuổi kịp cô: "Tổng giám đốc, hiện tại cô không nên đến đó."
“Tại sao?” Long Đình Đình lo lắng đến mức mi tâm nhíu chặt.
"Người nhà của những người bị thương bây giờ đang rất kích động. Họ tụ tập lại để gây rối ở công trường. Họ sẽ càng kích động hơn nếu cô đến đó bây giờ. Tôi lo cô sẽ gặp rắc rối ở đó."
Điều cô ấy nói cũng có lý. Thông thường, những vụ tai nạn xảy ra tại công trường giống thế này. Thì những ông chủ lớn sẽ không xuất hiện, mà sẽ phái những người mà họ tin tưởng đi thương lượng với người nhà nạn nhân, đàm phán hay ‘dàn xếp’ mức bồi thường ở mức tối thiểu.
Bằng cách này, những ông chủ vừa có thể an toàn vừa tiết kiệm được rất nhiều tiền. Nhưng Long Đình Đình lại không nghĩ vậy, nếu tình trạng bế tắc này kéo dài, công viên nước nhất định sẽ mang tiếng xấu. Hơn nữa với tư cách là người phụ trách chuyện này, cô sẽ trở thành kẻ tư bản máu lạnh chỉ biết đến tiền.
Những việc vi phạm lương tâm và đạo đức thế này, Long Đình Đình không làm được.
“Không được.” Long Đình Đình kiên quyết nói: “Tôi là người phụ trách chuyện này làm sao tôi có thể nhắm mắt làm ngơ được. Tiểu Văn, nếu cô sợ … Vậy thì cô ở lại đây đi, tôi sẽ tự đi.”
Nói xong, cô dứt khoát quay người và sải bước ra khỏi phòng làm việc.
Đúng là sếp của cô- nữ tổng giám đốc đầy quyền lực! Quách Tiểu Văn luôn ngưỡng mộ tổng giám đốc của mình nhất. Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra cô ấy sẽ không hề nao núng mà tự mình xử lý rất nhanh gọn.
Trước khi làm việc ở công ty này, cô ta cũng đã từng làm việc ở một số công ty lớn khác, nhưng cũng chưa từng gặp một vị sếp nào khi đối mặt với những tình huống bất ngờ mà vẫn bình tĩnh như vậy, hơn nữa cô ấy còn là phụ nữ.
“Tổng giám đốc, tôi cũng đi, đợi tôi đi cùng cô.” Quách Tiểu Văn gọi với theo rồi nhanh chóng đuổi theo.
Trong xe, Long Đình ĐÌnh bình tĩnh lái xe, cẩn thận hỏi thăm nguyên nhân và hậu quả của sự việc này.
Thực tế là hơn chục công nhân đang làm việc trên cao thì bất ngờ hàng rào an toàn dưới chân sụp xuống khiến bọn họ bị rơi từ từ vị trí cao nên thương tích rất nghiêm trọng.
Ngay sau khi sự việc xảy ra, những người bị thương đã được đưa đi cấp cứu tại bệnh viện. Không biết là ai, nói rằng tai nạn này là do hàng rào an toàn kém chất lượng, điều này ngay lập tức làm náo loạn cả đội thi công.
Có người cho rằng, chắc chắn ông chủ ở đây đã mua hàng rào kém chất lượng để tiết kiệm chi phí nên mới dẫn đến tai nạn thương tâm này. Có người biểu tình nhất định phải gặp người phụ trách, bắt người đó phải đích thân đứng ra xin lỗi, an ủi từng người bị thương.
Không biết ai là người dàn sếp nhưng ngay sau đó một số gia đình của người bị thương đã được đưa đến công trường, họ treo biểu ngữ đầy ở công trường, yêu cầu nhà đầu tư bồi thường chi phí y tế cho tất cả những người bị thương.
Hiện trường rất hỗn loạn, các phóng viên nhận được tin tức đã nhanh chóng đến nơi.
Long Đình Đình lập tức quyết định dứt khoát: "Lập tức liên lạc với nhân viên an ninh địa phương để phong tỏa toàn bộ hiện trường. Không cho phép những người không liên quan vào trong, đặc biệt là những phóng viên muốn làm loạn sự việc. Phải chặn họ ở bên ngoài không để họ tung tin thất thiệt rồi đem chyện này nói cho mọi người biết. "
“Vâng.” Quách Tiểu Văn gật đầu hiểu ý.
"Ngoài ra, còn phải cử người đến bệnh viện nữa. Nói tôi chỉ thị, phải sắp xếp cho tất cả những công nhân bị thương ở khu vực tốt nhất, bác sĩ tốt nhất, thiết bị và thuốc cũng phải tốt nhất."
“Vâng” Quách Tiểu Văn nhanh chóng liên hệ.
Long Đình Đình hướng dẫn xong tất cả, cô căn nhẹ đôi môi khô khốc của mình, cố gắng làm dịu cảm xúc trong lòng. Càng ở trong thời điểm hỗn loạn này, cô càng phải giữ vững lòng mình.
Sự việc này xảy ra quá đột ngột. Về phần vật liệu mà đội thi công sử dụng lần này, cô đã kiểm tra chặt chẽ không dám có một chút sơ suất. Mỗi ngày đều tăng ca làm việc, thậm chí còn tự mình chạy đến công ty cung cấp thiết bị, để tránh xảy ra tai nạn.
Tuy nhiên, điều không nghĩ tới lại vẫn xảy ra.
Cô suy nghĩ vẫn cảm thấy chuyện này xảy ra quá kỳ lạ. Nhưng lúc này cô vẫn chưa nắm được nguyên nhân thực sự nên không dám suy đoán qua loa.
Xe dừng cách công trường khoảng trăm mét, phía trước là bãi cát mềm, xe không thể đi qua được.
Long Đình Đình cùng Quách Hiểu Văn xuống xe đi thẳng đến công trường.
Cảnh tượng thực sự loạn thành một đống. Từ xa, Long Đình Đình đã thấy ở cổng công trường, có hàng trăm người đang tụ tập, nhìn trang phục chắc họ không phải là công nhân xây dựng ở đây, có lẽ là gia đình của những người bị thương. Chói mắt nhất là băng rôn đỏ treo tại hiện trường.
Không thể làm lớn chuyện này được, sẽ mang đến tiếng xấu cho dự án mà cô đang chịu trách nhiệm. Nghĩ tới đây, Long Đình Đình càng bước nhanh hơn, Quách Hiểu Văn cũng rảo bước theo sau cô.
Long Đình Đình còn chưa đến nơi, đã có người nhà của những người bị thương nhận ra cô.
"Là cô ta, là cô ta, người phụ trách dự án này, cô ta họ Long, tên là Long Đình Đình. Đúng là đồ nữ tư bản.”
"Đồ đàn bà thâm hiểm, hôm nay cô phải nói rõ ràng chuyện này, nếu không nhất định phải đền mạng cho họ.”
Long Đình Đình vừa đi tới, cô lập tức bị bao vây bởi gia đình của những người bị thương, khắp nới vang lên những lời chỉ trỏ và lời nói tấn công. Một số người còn lôi kéo quần áo của cô, những người khác còn đẩy cô từ sau lưng.
Quách Tiểu Văn rất nóng lòng muốn bảo vệ sếp của mình nhưng bất lực, hai tay của cô không đủ để bảo vệ. Thậm chí cô cũng trở thành mục tiêu tấn công của bọn họ.
"Nhìn xem, chính là người phụ nữ này, đúng là mặt người dạ thú, đồ phụ nữ nham hiểm, xảo quyệt. Chính cô ta đã đặt những hàng rào rẻ tiền mới gây ra bi kịch này ... Chúng tôi muốn cô phải đền mạng ... đền mạng đi.”
"Đền mạng đi..."
"Chúng tôi muốn cô đền mạng..."
Hiện trường càng ngày càng loạn, Long Đình Đình mấy lần muốn lên tiếng, nhưng lại bị người bên kia chặn họng.
Có một bà lão gần tám mươi tuổi, một tay kéo cổ tay Long Đình Đình tự đập lên ngực mình, kêu trời đất.
"Trả lại con trai cho tôi ... Đồ đàn bà đáng chết! Con trai tôi đang nuôi cả gia đình... Nó đã làm việc rất chăm chỉ mới kiếm được số tiền ít ỏi đó, nhưng bây giờ lại phải trả giá bằng mạng sống của mình..."
Những câu nói thảm thiết vang ra từ bốn phía khiến đầu Long Đình Đình như muốn nổ tung.
“Nghe tôi nói, các người bình tĩnh nghe tôi nói đã.” Long Đình Đình chen ra khỏi đám người, đi tới phía trước, tìm một tảng đá cao hơn hét lên:
"Mọi người yên lặng, bình tĩnh, nghe tôi nói đã."
Cô thề rằng cô chưa bao giờ nói lớn tiếng như vậy trong đời. Nhưng cuối cùng hiên trường cũng đã yên lặng hơn một chút.