Đã từng có một lời đồn trong Thuỷ Sam Uyển.
Dường như cậu chủ nhỏ không phải là con ruột của cậu hai. Nếu không thì vì sao cậu hai lại không muốn gần gũi với con trai của mình chứ? Đương nhiên chuyện này chỉ được mấy người giúp việc trong Thuỷ Sam Uyển lén lút bàn tán.
Mà cảnh tượng hiện giờ đã làm cho lời đồn đãi tự sụp đổ!
“Ba, con cũng yêu Ba!” Đôi tay Mặc Minh Lỗi ôm lấy cổ Ba, trên khuôn mặt non nớt đang nở nụ cười vô cùng xán lạn.
“Con trai, con ngoan nhé, Ba phải rời khỏi thành phố G mấy ngày.”
“Ba đi đâu thế?”
“Đi tìm mẹ con!
Bé con vừa nghe thấy lời này, đầu tiên là sửng sốt. Sửng sốt khoảng vài giây. Sau đó bé con quơ chân múa tay nói: “Oa, được được… Đi tìm mẹ về!”
Vì sao phản ứng đầu tiên của bé con là sửng sốt? Bởi vì trong trí nhớ của bé con, dường như hình bóng của mẹ vẫn luôn là một khoảng trống. Trong trí nhớ ít ỏi của bé con, chỉ cần nhắc đến chuyện mẹ là ai, đều sẽ bị Ba nghiêm khắc quát lớn. Dần dần bé con không hỏi nữa.
Tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng bé con đã sớm học được cách kìm nén cảm xúc của mình.
“Bé cưng, con yên tâm đi, Ba bảo đảm với con, nhất định sẽ đón mẹ về. Từ nay về sau, Ba mẹ sẽ ở bên con, không bao giờ tách ra. Ngày mai Ba sẽ đón mẹ về… À không, bây giờ đi.”
Sau khi Mặc Diệu Dương rời đi, bảo mẫu thường xuyên chăm sóc bé con hỏi: “Cậu chủ nhỏ, con không cảm thấy hôm nay cậu hai hơi kì lạ sao?”
Bé con nằm trong chăn, cười tủm tỉm hỏi: “Ý dì là cảm xúc của Ba hôm nay sao?”
“Đúng vậy!” Người bảo mẫu nhíu mày nói.
Cậu hai chưa bao giờ có cảm xúc như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Thật ra cũng không trách đám người giúp việc nghi ngờ. Từ sau khi Long Đình Đình rời khỏi Thuỷ Sam Uyển, tất cả những người giúp việc cũ ở đây đã bị Mặc Diệu Dương sa thải, sau đó thay người mới vào. Mà người bảo mẫu chăm sóc Mặc Minh Lỗi lúc trước cũng đã rời đi sau khi bé con được một tuổi.
Cho nên rất nhiều người không biết Long Đình Đình là nữ chủ nhân của nơi này. Càng không biết được chuyện xưa giữa hai chủ nhân.
Không ngờ câu trả lời của cậu chủ nhỏ lại càng làm người ta không hiểu ra sao.
Chỉ thấy cậu chủ nhỏ không chút hoang mang chỉnh chăn lại, bình tĩnh thong dong nói: “Có thể Ba đã đến thời kì mãn kinh rồi.”
“Ách…”
Người giúp việc đi ra ngoài, cậu chủ nhỏ nằm một mình trên chiếc giường nhỏ.
Bé con vẫn luôn cho rằng cuộc sống của mình thật độc lập. Tuy rằng người giúp việc trong nhà rất nhiều, trong cuộc sống hàng ngày, bé con hoàn toàn không phải tự lo liệu. Nhưng Mặc Diệu Dương lại yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, lúc bé con mới bắt đầu hai tuổi, anh đã bắt bé con ngủ một mình.
Cho nên bé con không hề cảm thấy sợ hãi chút nào!
Vốn dĩ có hơi buồn ngủ, nhưng bởi vì Mặc Diệu Dương đột nhiên xuất hiện, cảm xúc của bé con vẫn còn hơi phập phồng nên không ngủ được!
Ba nói muốn đi tìm mẹ! Vậy mẹ đã đi đâu chứ? Vì sao mẹ lại rời đi?
Bé con cũng không xa lạ Long Đình Đình. Trong phòng bé con có treo ảnh của cô. Mỗi ngày Mặc Diệu Dương đều chỉ vào bức ảnh rồi nói với bé con, người phụ nữ này chính là mẹ của bé con, là người phụ nữ xinh đẹp hoàn mỹ nhất thế giới.
Tuy rằng người phụ nữ trong bức ảnh không thể mở miệng nói chuyện, nhưng bé con đã khắc sâu khuôn mặt của mẹ vào trong lòng. Trong lòng có quá nhiều điều không dám nói ra.
Có lần bé con bị bệnh, nói với Ba mình muốn mẹ, muốn đi tìm mẹ. Nhưng Mặc Diệu Dương lại nghiêm khắc quát bé con, nói rằng bé con phải học cách nhẫn nhịn.
Nhẫn nhịn? Nói một đứa trẻ ba tuổi học cách nhẫn nhịn, điều này quả thật là lạ lùng!
Lúc ấy, bé con âm thầm thề trong lòng nhất định phải mau lớn lên, đến khi mình trưởng thành thì sẽ có thể tự đi tìm mẹ.
Bé con muốn bổ nhào vào lòng mẹ, nói với mẹ đừng rời xa mình nữa, cho dù trong tương lai có xảy ra chuyện gì, bé con cũng sẽ đứng ra bảo vệ mẹ.
Bé con nằm trên giường, suy nghĩ trong đầu không biết đã bay tới nơi đâu. Thẳng đến khi tầm mắt dần dần mơ hồ, bé con đã tiến vào mộng đẹp.
Trong mơ, cuối cùng bé con cũng thấy được mẹ.
Thì ra Ba không lừa mình, mẹ còn đẹp hơn trong ảnh…
Đêm đó Mặc Diệu Dương đi đến bệnh viện tư nhân của nhà họ Mặc làm kiểm tra toàn diện. Kết quả quả nhiên như Mặc Diệu Lương nói, trong cơ thể anh vốn không có bệnh AIDS.
Lúc nhận được kết quả kiểm tra, anh lẩm bẩm: “Không có bệnh AIDS?”
Bác sĩ như nghe được chuyện cười nói: “Cậu hai, ngài đừng nói giỡn, thân thể ngài khỏe mạnh như vậy, sao lại có bệnh AIDS chứ!”
Mặc Diệu Lương chết tiệt! Thật sự đã dọa anh sợ muốn chết!
Cậu ta muốn gặp Tô Tiểu Niệm? Hừ! Không có khả năng…
Mặc Diệu Dương xin chuyến bay trong đêm để phi công của nhà họ Mặc làm cơ trưởng lái máy bay tư nhân của nhà họ Mặc bay đến Hải Thành…
Từ sau lần Cố Thanh Thành cưỡng hôn Long Đình Đình, hai người không còn tiếp xúc với nhau nhiều nữa. Đương nhiên, trong công việc vẫn khó tránh khỏi sẽ chạm mặt nhau.
Cố Thanh Thành ngượng ngùng, nhưng Long Đình Đình công tư phân minh hoàn toàn không để anh ta vào mắt.
Long Đình Đình đang ở trong văn phòng làm việc, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.
“Cộc cộc…” tiếng đập cửa vang lên.
“Mời vào.” Người phụ nữ không ngẩng đầu lên nói một câu.
Nửa ngày, cũng không nghe thấy tiếng mở cửa, lúc này cô mới tò mò ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa. Chỉ thấy cửa phòng đã được mở ra, bóng người cao lớn của Cố Thanh Thành xuất hiện ở cửa.
Cô buông tài liệu trong tay xuống, thờ ơ nói: “Anh Cố, xin hỏi còn có nghi vấn gì sao?”
Cố Thanh Thành cong môi, đi đến.
“Không phải nghi vấn, chỉ là có một vấn đề nhỏ, không biết có nên nói hay không.”
Long Đình Đình thu hồi tầm mắt, “Hỏi đi.”
“Nữ tổng giám đốc oai phong một cõi khi làm việc đều không cần ăn cơm sao?”
“Anh có ý gì?” Long Đình Đình nâng mi lần thứ hai, con ngươi xinh đẹp càng thêm lạnh lùng.
Cố Thanh Thành đầu hàng! Anh ta đi đến trước bàn làm việc, chống tay lên bàn nói: “Xin lỗi.”
Long Đình Đình nhìn chằm chằm vào anh ta, không nói gì.
Cố Thanh Thành mím môi, giơ tay lên, nói: “Xin lỗi, tôi sai rồi! Lần trước tôi không nên… Không nên làm vậy với em! Đình Đình, hãy cho tôi một cơ hội, đừng xa lạ với tôi như vậy.”
Khóe miệng Long Đình Đình hơi mấp máy, cuối cùng vẫn lạnh lùng đáp lại một câu: “Xin lỗi, bây giờ là thời gian làm việc, tôi không muốn nói đến chuyện riêng ngoài công việc.”
Cố Thanh Thành bất đắc dĩ!
Anh ta hiểu tính cách của Long Đình Đình, người phụ nữ như vậy, bạn không thể cứng rắn với cô ấy. Anh ta gật đầu nói: “Được, vậy chờ em tan làm!”