Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 669: Trừng trị ông chủ trần




Thân thể mập mạp của ông chủ Trần ngã sấp xuống ở một bên, trong lòng nhất thời phát ra một ngọn lửa giận, cái tên trình giảo kim từ đâu chạy đến dám làm hỏng chuyện tốt của ông ta.

Mà đám người đi cùng với ông ta cũng bị dọa sợ, ba chân bốn cẳng chạy tới kéo ông ta lên.

“Trần tổng, ông không sao chứ?”

“Trần tổng, ông ngồi dậy đi, té ngã đau ở chỗ nào rồi?”

Ông chủ Trần được người kéo lên từ dưới đất, trên người trên mặt đều là tuyết trắng, âm thanh kích động giậm chân mắng to: “A, lúc nãy là ai mới đẩy tôi, ai đẩy tôi?”

Bà nội nó cái tên tiểu vương đó ăn gan hùm mật báo hả? Dám phá hỏng chuyện tốt của ông ta, bộ không muốn tiếp tục lăn lộn ở Hải Thành này nữa rồi à?

Ông chủ Trần giận dữ quay người lại liền nhìn thấy có một chàng trai trẻ tuổi xuất hiện.

Anh ta mặc chiếc áo khoác màu xanh, trên cổ có đeo khăn quàng cổ màu trắng, thân hình cao lớn tuấn lãng, ánh mắt thâm thúy tĩnh mịch, khóe miệng mang theo nụ cười bễ nghễ.

Trong nháy mắt ông chủ Trần khẽ giật mình, thì thào nói: “Cậu... cậu Cố, sao cậu lại đến đây?”

Người đến đây đúng thật là Cố Thanh Thành, trong ánh mắt của anh ta cũng mang theo cảm xúc chán ghét, lạnh lùng liếc mắt nhưng ông ta một chút, quay đầu lại ánh mắt mang theo chút trách cứ và yêu thương nhìn về phía Long Đình Đình, hỏi: “Em có cần phải gấp như vậy không?”

Long Đình Đình cũng rất kỳ quái, tại sao anh ta lại tới đây, chỉ là cô lập tức không nghĩ nhiều như vậy, lắc đầu: “Tôi không sao, ngược lại là ông chủ Trần đó, có lẽ là té không nhẹ.”

Không tồi! Lúc nãy trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, người đẩy ông chủ Trần ra chính là Cố Thanh Thành.

Lúc này ánh mắt của anh ta liếc xéo qua nhìn ông chủ Trần một chút, mở miệng nói: “Ông chủ Trần, ông té chắc cũng ổn hả?”

Ông chủ Trần lập tức gật đầu như đã tối: “Đúng đúng, rất ổn rất ổn, một chút cũng không có gì đáng ngại ha ha.”

Nói xong, Cố Thanh Thành lại gật đầu: “Nếu như không có chuyện gì vậy thì cứ tiếp tục đi.”

“Tiếp... tiếp tục?” Ông chủ Trần không hiểu ra làm sao.

Sắc mặt của Cố Thanh Thành lập tức âm trầm, nói: “Tiếp tục đi lên phía trước, ông dẫn đường.”



Dường như là ông chủ Trần rất sợ, lập tức cười ha hả gật đầu: “Vâng cậu Cố, để tôi dẫn đường, cậu đỡ tổng giám đốc Long đi chậm một chút.”

Con đường bên rìa tảng đá nên từ trước đến nay đều rất gập ghềnh, nếu như là bình thường thì mắt thường có thể nhìn thấy được, nhưng mà ngày hôm nay có tuyết đọng bao phủ, cho nên rất khó nhìn xem ở phía trước có phải là cái hố không, trước đó vẫn luôn là do nhóm nhân viên ấy dò đường, hơn nữa Cố Thanh Thành còn kêu ông ta tự dẫn đường.

Long Đình Đình có chút kinh ngạc, trước và sau khi Cố Thanh Thành đến đây ông chủ Trần quả thật giống như là hai người, chính vì vậy mà có thể nhìn thấy được địa vị của nhà họ Cố ở Hải Thành cũng không thể coi thường, nói chung thì cũng không kém nhà họ Mặc ở thành phố G là bao nhiêu?

Ông chủ Trần mang theo mấy người đi ở phía trước nhất.

Cố Thanh Thành vươn tay ra, nói với Long Đình Đình: “Đi thôi.”

Long Đình Đình do dự một lúc lâu mới đưa tay tới: “Thanh Thành, sao anh lại đến đây?”

Cố Thanh Thành nắm tay cô, nhưng mà anh ta lại đi ở phía trước để phòng ngừa xem có hố không, kẻo cô giẫm lên: “Tôi đi đến công ty của em, thư ký của em nói là ngày hôm nay em hẹn ông ta bàn chuyện, cho nên tôi đến đây.”

Nói cách khác, chắc chắn là Cố Thanh Thành đã biết cách làm người của ông chủ Trần, nếu không thì anh ta cũng sẽ không nhanh chóng chạy đến đây như thế, trong lòng của Long Đình Đình không khỏi xuất hiện một dòng nước ấm.

“Cảm ơn anh.” Cô nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng.

Cố Thanh Thành không tiếp lời, chỉ là nhắc nhở cô: “Đi trên dấu chân của tôi.”

Trong quá trình đi đến đoạn đường cuối cùng, tổng cộng ông chủ Trần ngã hết thảy mười bảy lần, có to có nhỏ, mỗi một lần đều được người ta dìu đứng dậy, sau đó vỗ vỗ lớp tuyết ở trên thân, cười ha hả nói: “Không có việc gì, không có việc gì.”

Buổi gặp mặt bàn việc ngày hôm nay kết thúc mỹ mãn.

Cố Thanh Thành mang theo Long Đình Đình rời khỏi bờ biển, ông chủ Trần đó cũng thở hồng hộc lên xe của mình, cái mông to béo vừa mới chạm vào trên ghế thì gương mặt liền nhăn lại thành một cục.

Trợ lý của ông ta nhanh chóng đến hỏi thăm: “Ông chủ Trần, ông vẫn còn ổn chứ?”

Ông chủ Trần nghẹn một bụng lửa, vốn dĩ muốn thân mật với nữ thần một chút, không ngờ đến là cậu cả nhà họ Cố đột nhiên lại xuất hiện, chỉnh ông ta thành một người ngoan ngoãn, đúng là giận mà không dám nói gì. Lúc này đang lo lắng cơn giận không có chỗ để phát tiết, trợ lý liền đâm vào họng súng.

“Vẫn ổn hả? Cậu muốn tôi chết có đúng không hả? Hồi lúc nãy ngã nhiều như vậy, thiếu chút nữa đã ngã chết ông già tôi rồi.” Ông chủ Trần hùng hùng hổ hổ nói, sau đó ngón tay mập mập quét ngang, nói: “Cậu đến đây cởi giày ra cho tôi, đau chết mất.”

Trợ lý đành phải đi qua đó cởi giày ra cho ông ta, giày vừa mới được cởi ra, hai chân của ông ta bởi vì lúc nãy phải dẫn đường dò đường, nước tuyết hỗn hợp với mùi chân hôi nhớp nháp, một mùi hôi thối xộc vào trong mũi...



Trong xe, Long Đình Đình hỏi Cố Thanh Thành: “Có phải là ông chủ Trần cùng với nhà họ Cố của anh có quen biết gì không thế?”

Cố Thanh Thành khinh thường nói: “Quen biết hả? Em cảm thấy cái loại người t*ng trùng lên não như ông ta mà được nhà họ Cố của tôi đặt ở trong mắt à?”

t*ng trùng lên não! Bốn chữ này dùng thật sự rất sâu sắc, Long Đình Đình nhịn không được mà cười thành tiếng.

Cố Thanh Thành lại nói: “Mấy năm nay công việc với nhà họ Trần đều là do cậu hai của tôi hỗ trợ cho ông ta.”

“Nói như vậy, quan hệ của ông ta với cậu hai của anh đặc biệt tốt?”

“Cũng không phải là như vậy, nhà ai mà không có họ hàng cơ chứ, chẳng qua là hai bên cùng ủng hộ giúp một tay mà thôi.” Cố Thanh Thành cười nói: “Chỉ có điều là sau khi lần này qua đi, tôi sẽ đến nói với cậu của tôi rằng đừng có mà người nào cũng giúp đỡ, có một vài người đời này không xứng, ví dụ như là ông chủ Trần đó.”

Xe dừng ở dưới lầu công ty, Long Đình Đình bước xuống xe.

Cố Thanh Thành hơi cúi đầu xuống nói với người ở bên ngoài: “Tôi còn công việc, đi trước đây.”

Long Đình Đình mím môi bước lên phía trước một bước, nói rất chân thành: “Thanh Thành, cảm ơn anh.”

“Em cứ định nói cảm ơn bằng miệng đơn giản như vậy hả?” Cố Thanh Thành cong môi.

Long Đình Đình suy nghĩ: “Nếu không thì hôm nào đó tôi mời anh dùng cơm?”

“Tôi thấy cái này còn được.” Cố Thanh Thành cởi mở cười một tiếng, nhấn ga một phát.

Mùa đông Hải Thành đến nhanh mà đi cũng nhanh, trong nháy mắt đã đến đầu xuân, dự án công viên nước đã được định đoạt, sau khi công trình được khởi công đúng chỗ liền bắt đầu xây dựng.

Long Đình Đình bận rộn hơn so với trước kia, bận đến nỗi không còn thời gian dành cho mình, ngày nào không bàn chuyện với nhà thiết kế thì tự mình chạy đến thị trường để điều tra nghiên cứu.

Quảng cáo của Cố Thanh Thành cũng được thuê bởi các đạo diễn nổi tiếng quốc tế.

Mặc dù cuộc sống bận rộn như thế, nhưng mà cũng phong phú, trong nháy mắt lại một năm nữa trôi qua, lúc đó dự án công viên nước cũng đã được hoàn thành, lễ khai trương và tiệc ăn mừng được diễn ra vào đêm hôm đó.

Long Đình Đình và Cố Thanh Thành đều có mặt trong bữa tiệc rượu, một người không thể tưởng tượng thế mà lại xuất hiện, nhìn thấy anh ta đến đây, cô quả thật không dám tin vào hai mắt của mình.