Cố Thanh Thành không ngờ Mặc Diệu Dương này sẽ đem Cận Bắc Xuyên và Hoắc Minh Lâu dời ra ngoài.
"Bây giờ con hãy về Hải Thành cho ba, cắt đứt mối quan hệ với người phụ nữ kia, đừng bao giờ liên lạc lại nữa!” Cố Minh Vinh thở phì phò nói: "Nếu con vẫn còn coi ba là ba của con, sáng mai hãy cùng ba trở về Hải Thành. Thành phố G bên này, cũng không cần quay trở lại nữa. Còn có, người phụ nữ kia, nhớ kỹ cho ba, đừng bao giờ trêu chọc vào cô ta, cô ta không phải người mà con có thể trêu chọc nổi!”
Cố Thanh Thành không làm được!
Anh ta thích Long Đình Đình, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô trong bữa tiệc, anh ta liền thích.
Trên người cô có loại cảm giác mà những người phụ nữ khác không có, anh ta bị cô thu hút sâu sắc. Những người phụ nữ khác, cũng có khí chất mạnh mẽ của phụ nữ, nhưng trên người cô, không chỉ khí chất kiên cường của người phụ nữ cứng cỏi, còn có sự dịu dàng của một người phụ nữ bé nhỏ.
Bảo anh ta từ bỏ? Anh ta không làm được.
Cố Thanh Thành thở phì phò hừ một tiếng, nói: "Con thì thế nào? Con và Đình Đình quang minh chính đại, một không trộm hai không cướp."
Cố Minh Vinh tức giận đến mức sắp hộc máu, đưa tay đánh vào gáy anh ta: “Con còn không ăn trộm, còn không ăn cướp sao? Con đừng nói với ba là con không biết, người phụ nữ kia là vợ của Mặc Diệu Dương. Hành vi như vậy của con, không phải là ăn trộm vợ người khác sao? Thế lực nhà họ Mặc lớn thế nào không phải con không biết, loại chuyện này mà con cũng làm được? Con muốn tất cả nhà họ Cố chúng ta vì một mình con mà gặp nạn sao?”
Cố Thanh Thành bị Cố Minh Vinh răn dạy đến mức hộc máu chó, anh ta cũng cãi lại: “Cái gì mà vợ của anh ta, hai người bọn họ đã sớm ly hôn. Lần này Đình Đình trở về, đi đến nhà tổ họ Mặc còn bị anh ta đuổi ra ngoài. Hai người bọn họ hoàn toàn không có bất cứ mối quan hệ gì!”
"Con...” Cố Minh Vinh tức giận ôm ngực.
"Cho dù người ta đã ly hôn, chỉ cần Mặc Diệu Dương không chịu buông tay, dù người phụ nữ kia đi đến đâu, cô ta cũng mãi mãi là vợ của anh ta, chỉ cần một câu nói của Mặc Diệu Dương, không ai dám chọc vào người phụ nữ kia! Đây là số mệnh của cô ta, là cô ta tự tìm, không trách ai được! Nhưng con thì khác, con là người nhà họ Cố chúng ta, là con trai của ba, ba không thể trơ mắt nhìn con đi chịu chết!”
"Dựa vào cái gì!" Cố Thanh Thành không chịu thua nói: “Đã ly hôn thì không còn quan hệ gì nữa, người ta yêu tìm ai tìm ai, liên quan gì đến anh ta. Anh ta như vậy là lấy quyền lợi để ức hiếp người khác!”
Công tử của gia đình giàu có và quyền thế dường như đều có đức tính này. Cho dù mình từ bỏ cũng không thể cho người khác nhúng chàm. Trừ phi ba năm đến năm năm sau, chính anh ta hoàn toàn buông tay thì mới không ngang ngược quấy nhiễu.
"Cho dù người ta có ly hôn hay không ly hôn, con có tin không, chỉ cần Mặc Diệu Dương không thừa nhận ly hôn, người phụ nữ kia không lay chuyển được anh ta, cuối cùng vẫn không đấu lại anh ta. Con đừng trộn lẫn vào vũng nước đục này, con thích phụ nữ thì có thể đến Hải Thành tìm, có rất nhiều phụ nữ xếp hàng tùy con lựa chọn, người phụ nữ ở thành phố G này, con không được phép qua lại với cô ta nữa!”
Hai cha con ầm ĩ không ngừng đến quá nửa đêm, sức khỏe của Cố Minh Vinh không thể chống đỡ nổi, ngủ ngay trong phòng Cố Thanh Thành. Sáng sớm ngày hôm sau, đến ngay cả lão tổ tông nhà họ Cố và mẹ đẻ Cố Thành Thành đều gọi Cố Thanh Thành trở về Hải Thành, cách xa thành phố G đầy thị phi này.
Trần Hằng đi vào văn phòng, báo cáo: "Sáng sớm nay nhà họ Cố đã lên máy bay giờ về Hải Thành!”
Mặc Diệu Dương gật đầu: "Ừm."
"Mấy ngày nay cậu ba Mặc vẫn luôn yêu cầu muốn gặp ngài!”
"Mặc Diệu Lương?" Mặc Diệu Dương mỉm cười một cái, đặt túi tài liệu sang bên cạnh, nói: "Kệ cậu ta!”
"Được." Trần Hằng gật đầu.
Sau khi Mặc Diệu Dương bí mật đem Tô Tiểu Niệm ra nước ngoài, cho dù Mặc Diệu Lương tra hỏi thế nào, anh ta vẫn không bao giờ nói tung tích của Tô Tiểu Niệm. Thậm chí ngay cả cơ hội gặp mặt một lần anh cũng không cho anh ta. Thêm vào đó, phần lớn tài sản của Mặc Diệu Lương đều bị Mặc Diệu Dương thôn tính, Mông Tháp, đất đai, bất động sản, dịch vụ ăn uống, chuỗi khách sạn, chỉ cần là sản nghiệp thuộc mức khá lớn, tất cả đều thay đổi, biến vào trong túi Mặc Diệu Dương.
Kể từ đó, Mặc Diệu Lương liền trở người rảnh rỗi duy nhất ở nhà họ Mặc, dựa vào vốn ban đầu sống qua ngày. Nhưng nhà họ Mặc không có mấy người thiếu tiền, chỉ là những năm này anh ta đã kiếm đủ để cho mình sống yên ổn vượt qua quãng đời này rồi. Nói như thế nào đây, sóng to gió lớn chỉ sợ là không lật nổi nữa.
Mặc Diệu Lương đem tất cả sức lực, đặt toàn bộ vào việc tìm kiểu Tô Tiểu Niệm. Anh ta không ngừng tìm kiếm cả trong và ngoài nước, mỗi một địa điểm đều có dấu chân của anh ta.
"Không ngờ, cậu ta cũng rất si tình!” Mặc Diệu Dương cười lạnh: "Vậy cứ để cậu ta tiếp tục tìm đi, dù sao nhàn rỗi cũng không có chuyện gì để làm, đừng khiến bản thân buồn bực đến hỏng là được!”
Trần Hằng cũng nở nụ cười chế nhạo trên mặt. Năm đó không ai bì nổi cậu ba nhà họ Mặc, lưu lạc ở đây, cũng là gieo gió gặt bão. Báo xong công việc của mình, anh ta nên đi, nhưng...
Mặc Diệu Dương nhướng mày, khẽ hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
"Tôi điều tra được, mợ hai, cô ấy... định chiều mai lên máy bay đi về Hải Thành. Hai vé, đi cùng mẹ Dung...”
Đôi mắt Mặc Diệu Dương có chút ảm đạm, gật đầu: "Ừm, biết rồi."
Sắc trời ảm đạm, Mặc Diệu Dương là người cuối cùng rời khỏi công ty. Đi vài bước đến bên cạnh xe, lấy điều khiển từ xa mở cửa xe thì một bóng đen từ phía sau anh nhảy ra.
"Mặc Diệu Dương, con mẹ nó chứ, tao liều mạng với mày!” Người nói chính là Mặc Diệu Lương.
Nhưng Mặc Diệu Dương đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của anh ta, trước khi anh ta ra tay tập kích, Mặc Diệu Dương đã tránh được. Mặc Diệu Lương bị trượt nhưng không chịu từ bỏ, vừa đề khí, quay người lại tới. Lần này, anh ta bắt được cơ hội, túm lấy vạt áo Mặc Diệu Dương, hung tợn nói: “Con mẹ nó, mày đem Tiểu Niệm đi đâu?”
Mặc Diệu Dương cũng không sợ anh ta, dù sao trên người cũng đều có chung dòng máu AIDS, dựa vào gần cũng không quan trọng. Anh cười lạnh nói: "Không phải đã nói với cậu rồi sao? Đưa cô ta đến Châu Phi làm gái điếm!”
"Con mẹ nó mày là đồ súc sinh, đi chết đi!" Mặc Diệu Lương nói xong, một đấm muốn đánh lên mặt Mặc Diệu Dương.
Mặc Diệu Dương sao có thể để anh ta đánh? Cổ tay vừa nhấc, bàn tay vững vàng nắm lấy nắm đấm của anh ta, đem cả người anh ta hung hăng ném sang một bên.
"Đây không phải công việc mà cô ta thích sao? Tôi chỉ thỏa mãn cô ta mà thôi, cậu phải nên cám ơn tôi mới đúng!”
"Anh bắt nạt một người phụ nữ không quyền không thế như vậy, anh còn là đàn ông không!” Mặc Diệu Lương bị quăng xuống đất, dáng vẻ mặc dù chật vật vẫn chửi ầm lên.
"Tôi bắt nạt cô ta! A! Mặc Diệu Lương, tôi thật sự đã cho cậu thể diện rồi!” Mặc Diệu Dương còn thiếu chút nữa là nhổ bọt vào anh ta: “Lúc trước khi cậu dùng cô ta để nhằm vào Đình Đình, thủ đoạn ti tiện như thế cậu cũng làm được, sao cậu không suy nghĩ cậu làm như thế là bắt nạt Đình Đình? Thế nào, bây giờ đến phiên người phụ nữ của cậu bị hành hạ, cậu mới biết đau lòng sao?”