Mạc Ninh Thanh dừng trong chốc lát: “Có ý gì?”
Long Đình Đình lắc đầu, cười đắng chát nói: “Dưới tình huống như vậy, đừng nói là anh ấy, đoán chừng nếu đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ làm như vậy.”
“Hả?” Đầu óc Mạc Ninh Thanh hơi mơ hồ. Sau đó, liên tưởng đến trạng thái chán chường uể oải của Long Đình Đình lúc này, lập tức đoán được cái gì: “Có phải Mặc Diệu Dương nói với cậu, sở dĩ anh ta làm như vậy là bởi vì xuất phát từ bản tính của con người, mà không phải là vì yêu cậu?”
Long Đình Đình không trả lời, nhưng cô im lặng như vậy đã là ngầm thừa nhận.
Mạc Ninh Thanh dở khóc dở cười: “Đình Đình, lấy giúp người làm niềm vui thì ai không vui. Nhưng mà cậu cũng không nghĩ thử xem, đây chính là tính mạng đấy! Dùng cả tính mạng của mình đi giúp người khác, chỉ có kẻ ngốc không có đầu óc mới làm như vậy thôi, lại không có trách nhiệm cứu người, ai sẽ làm như vậy.
Hơn nữa, cho dù là xuất phát từ bản tính của con người, vậy cũng phải nhìn xem đối tượng là ai. Nếu đối phương là Tiêu Quân, chắc chắn tớ cũng sẽ làm như vậy. Nhưng nếu đối phương là người tớ không thèm quan tâm, tớ cũng không thể nào vứt bỏ tính mạng của mình để giúp đỡ người đó.”
Long Đình Đình hơi mệt mỏi, không muốn nghĩ những chuyện phức tạp buồn bực này nữa.
Quên đi thôi, nếu anh đã quyết tâm buông bỏ, vậy cô cần gì phải oan ức chính mình chứ?
Thật ra hai chuyện xảy ra hôm nay đều là tin tức khá lớn. Hai tin tức lớn này lại đều liên quan đến xe cộ. Trong vòng một ngày, hai chiếc xe đua xa xỉ đồng thời báo hỏng. Một chiếc là bởi vì tai nạn, còn một cái khác…
Chạng vạng tối, một chiếc máy bay tư nhân dần dần hạ xuống sân bay thành phố G. Trong máy bay tư nhân, một người đàn ông trung niên anh tuấn, dáng vẻ sang trọng đi xuống.
Ông ta vừa xuống máy bay, lập tức có người chạy đến, cung kính hỏi: “Ông chủ Cố?”
Người xuống máy bay không phải ai khác, mà chính là ba Cố Minh Vinh của Cố Thanh Thành, ông trùm máy bay đứng đầu Hải Thành.
Mặc dù Cố Minh Vinh đã đến tuổi trung niên, nhưng vẫn hiên ngang phóng khoáng, mái tóc đen trắng xen kẽ được vuốt ra phía sau, trên người mặc Âu phục màu đen, phối thêm khăn quàng cổ màu trắng. Phong thái hơn người, khí chất nổi bật. Có thể nói là một người đàn ông trung niên vô cùng đẹp trai.
Cố Minh Vinh gật đầu nói: “Là quản gia của nhà họ Mặc?”
“Đúng vậy. Đều đã đặt tiệc tại khách sạn, đang cung kính chờ đợi ngài Cố đến.”
Cố Minh Vinh cười sảng khoái, ngay sau đó, trên mặt lộ vẻ ngại ngùng cùng với dáng vẻ vì được ưu ái mà sợ hãi. Nói: “Không ngờ ông cụ Mặc lại tiếp đón như vậy, thế này khiến tôi…”
“Hôm nay ông cụ Mặc nói, nhất định phải mở tiệc đón gió tẩy trần cho ngài Cố.” Sau đó cung kính khom người rồi bước lên phía trước một bước, nhận lấy túi trong tay Cố Minh Vinh, nói: “Ông chủ Cố, để tôi cầm.”
Cố Minh Vinh giả vờ khách khí rồi đưa túi đến. Ông ta chỉnh lại vạt áo, thở dài nói: “Không ngờ từ sau khi tạm biệt ông cụ Mặc, vậy mà đã bốn mươi năm trôi qua. Nhớ ngày đó khi tôi gặp ông cụ Mặc vẫn chỉ là một thằng nhóc mười mấy tuổi, ha ha.”
“Ông chủ Cố, ông cụ nhà chúng tôi lúc nào cũng nhớ ngài.”
“Thật sao?” Cố Minh Vinh càng thêm kinh ngạc. Không đúng, rõ ràng chính là ngạc nhiên vui mừng!
“Ông cụ Mặc nói, lần này nhất định phải chiêu đãi ngài thật tốt.” Quản gia nói, đưa tay ra hiệu: “Mời ngài, xe đã chờ ở bên ngoài.”
Cố Minh Vinh gật đầu, trên mặt là nụ cười khó lòng kiềm chế, đi thẳng về phía trước.
Có thể được người nhà họ Mặc mời tiệc, đây thật sự là chuyện rất vinh hạnh. Huống hồ, còn do chính ông cụ Mặc đưa máy bay đến nơi khác đón người, đây chính là chuyện trước giờ chưa từng thấy!
Đương nhiên Cố Minh Vinh vô cùng vui mừng, quên hết tất cả.
Làm sao ông ta biết được, ngay khi ông ta bước chân đi, cái người gọi là quản gia bên cạnh này đã nhanh tay móc một gói plastic từ trong túi của mình ra, thứ này giống như bột mì vậy, nhét vào túi áo khoác của ông ta.
Ngay sau đó, một đội cảnh sát vũ trang đầy đủ có mặt, cản ông ta lại.
Cố Minh Vinh trầm giọng nói: “Các anh muốn làm gì?”
“Xin lỗi, chúng tôi nhận được tố cáo từ quần chúng nói có người ở sân bay dính líu đến buôn lậu thuốc phiện, thưa ngài, mong ngài phối hợp!”
“Thuốc phiện? Buôn lậu thuốc phiện?” Cố Minh Vinh giận tím người, run rẩy nói: “Các anh biết tôi là ai không? Tôi sẽ đi buôn lậu thuốc phiện sao? Các anh biết tôi sắp đi gặp ai không? Làm chậm trễ thời gian của tôi, ai trong các anh chịu trách nhiệm nổi? Hả?”
Có lẽ là bị lời uy hiếp của ông ta làm cho sợ hãi, mấy cảnh sát liếc nhìn nhau. Cố Minh Vinh vênh váo đắc ý hừ lạnh.
Quản gia ở phía sau ông ta liếc mắt ra hiệu với mấy người kia.
Có người nói: “Nếu ông đã nói như vậy, không bằng cho chúng tôi lục soát người, như vậy cũng là để chứng minh ông trong sạch!”
Cố Minh Vinh nghe xong, lại còn muốn lục soát người ông ta! Giờ đang ở thành phố G, nếu ở Hải Thành thì ông ta đã sớm sai người bắt mấy người này lại rồi: “Chỉ dựa vào đám nhãi nhép các anh? Còn muốn lục soát người tôi? Hừ, trước tiên để tôi đi gặp ông cụ nhà họ Mặc, ôn lại chuyện xưa, sau đó quay lại trừng trị các anh!”
Vừa nhắc đến ông cụ nhà họ Mặc, sắc mặt mấy người hơi thay đổi, nhưng vẫn tiếp tục giằng co.
Đột nhiên người gọi là quản gia nói: “Ngài Cố, dù sao làm lớn chuyện này cũng không tốt. Thứ nhất không tốt cho thể diện của ngài, thứ hai cũng đã lâu rồi ông cụ nhà chúng tôi không qua lại nhiều với bên ngoài, rất phiền những chuyện kiểu này. Chi bằng hợp tác với cảnh sát, để bọn họ lục soát, dù sao cũng đều là người tuân thủ pháp luật, ngài nói xem có đúng không?”
Sau lời đó, Cố Minh Vinh im lặng.
“Đúng vậy, nếu ngài luôn miệng nói mình trong sạch, mấy người chúng tôi cũng chỉ làm đúng công việc của mình, không thể qua loa.”
Cố Minh Vinh biết việc này ầm ĩ chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến uy tín của mình tại Hải Thành. Nhưng mà, tự nhiên bị ‘vu oan’ như vậy, ông ta không thể nuốt trôi cục tức này được.
“Được! Hôm nay cứ để cách anh lục soát, nhưng mà… không tìm ra được bằng chứng, tôi sẽ khiến mỗi người các anh phải chịu hậu quả!”
Cố Minh Vinh vô cùng tự tin, nói chắc như đinh đóng cột!
Nói xong, ông ta nâng cằm lên, híp nửa mắt, duỗi thẳng hai tay, dang ra hai bên.
Một đôi tay tìm kiếm trên người ông ta. Sau khi móc ra được một túi màu trắng trong túi áo của ông ta, hiểu ý nở nụ cười, đi đến trước mặt ông ta, áng chừng trong tay: “Đây là cái gì?”
Cố Minh Vinh giật nảy mình, không dám tin vào hai mắt của mình, lên tiếng hỏi ngược lại: “Sao tôi biết là cái gì?”
“Ông không biết? Tìm được trong người ông, ông lại không biết!” Nói xong, anh ta quay đầu giao cho thuộc hạ, nói: “Mở ra xem là cái gì.”
“Vâng.” Thuộc hạ nhận lấy, xé mở túi plastic, ngửi thử, sau đó lấy một ít đặt vào dụng cụ chuyên môn kiểm tra rồi nói: “Báo cáo đội trưởng, là thuốc phiện!”
Vừa nói dứt lời, sắc mặt Cố Minh Vinh lập tức thay đổi!