Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 637: Người tồi tệ nhất tôi gặp chính là anh




Cố Thanh Thành ung dung nhìn Long Đình Đình, sau khi nói xong, anh ta hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của cô, xoay người bước ra ngoài.

Long Đình Đình sững sờ tại chỗ, muốn kêu lên cũng không được!

Bầu không khí giữa hai người này, cách Long Đình Đình cười khi nói chuyện với anh ta, và sự cưng chiều hết mực của Cố Thanh Thành, đều rơi vào đôi mắt như chim ưng của Mặc Diệu Dương.

Anh cụp mắt xuống, như có điều suy nghĩ. Cuối cùng, anh nhấc chân đi về phía Long Đình Đình. Mà cô gái đứng bên cạnh anh cũng vì đó mà sửng sốt: "Cậu hai..."

Người đàn ông dường như không nghe thấy giọng nói của cô ta. Tiểu Hy ngẩng đầu nhìn, thấy anh đang đi về phía người được gọi là vợ cũ của anh. Lông mày cô ta khẽ cau lại.

Long Đình Đình nhàm chán uống rượu một mình, vừa nghĩ đến việc kết thúc xấu hổ ban nãy khiến cho lỗ chân lông toàn thân cô thấy khó chịu. Đột nhiên, giọng nói của Mặc Diệu Dương vang lên từ phía sau.

"Cô không biết tự trọng như vậy sao!”

Đây quả thật là muốn chỉ trích ngay trước mặt người ta mà?

Long Đình Đình thậm chí còn không quay đầu lại, chỉ là khẽ đảo mắt, thì nhìn thấy ánh mắt đang kìm nén tức giận của Mặc Diệu Dương. Anh thực sự đang tức giận, nhưng Long Đình Đình cảm thấy buồn cười. Cớ gì anh lại tức giận?

Cô hơi nhướng mày nói: "Cậu hai hình như quan tâm hơi nhiều rồi thì phải.”

Đây là lần đầu tiên Long Đình Đình nói chuyện ăn miếng trả miếng với anh như vậy! Mặc Diệu Dương đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu. Anh nhẫn nhịn, đổi đề tài câu chuyện, nói: "Tôi chỉ mong cô đừng quên. Dù chúng ta đã ly hôn nhưng cô cũng từng là bà chủ của nhà họ Măc. Đừng làm chuyện hạ thấp nhân phẩm!"

“Chuyện hạ thấp nhân phẩm?” Long Đình Đình nhanh chóng tức giận cười nói. Ngón tay mảnh khảnh lắc lắc chiếc ly trong tay, giễu cợt nói: "Tôi nhớ cậu hai đã nói rõ là chúng ta đã ly hôn rồi mà. Từ nay tôi không còn liên quan gì đến nhà họ Mặc nữa. Lúc này lại nhắc tới chuyện quá khứ với tôi? Từ khi ly hôn, hai người chúng ta đã chấm dứt rồi. Cậu hai là người dây dưa vậy sao? Thật không dứt khoát chút nào!”

Sự giễu cợt và châm biếm của người phụ nữ khiến vẻ mặt của Mặc Diệu Dương hơi thay đổi. Mặc Diệu Dương trầm mặc nói: "Tôi chỉ hy vọng cô đừng ở bên người kia."

“Người nào?” Long Đình Đình khẽ cong môi.

“Cô nói xem?” Mặc Diệu Dương nhíu mày tức giận nói.

“Có liên quan đến anh sao?” Long Đình Đình hỏi ngược lại.

"..." Mặc Diệu Dương hơi tức giận, nghiến răng nghiến lợi: "Thật không biết tự trọng!”

Long Đình Đình bật cười giống như vừa nghe được một câu chuyện vô cùng buồn cười: "Vậy thế nào là tự trọng? Tôi nên giống như những người phụ nữ thời cổ đại, sau khi bị chồng ly hôn, sẽ giữ trinh tiết, sống cô đơn đến cuối đời sao?”

"..." Mặc Diệu Dương không nói nên lời, nhưng cảm giác khó chịu trong lòng khiến anh hít một hơi: "Dù tìm ai cũng không được tìm tên họ Cố đó!"

"Tên họ Cố đó thì sao?”

"Anh ta không thích hợp với cô!"

“Vậy anh thích hợp chắc?” Long Đình Đình cũng nghiến răng nghiến lợi nói.

“… Sao cô lại cứng đầu như vậy?” Vẻ mặt của Mặc Diệu Dương tối sầm lại.

“Đây là do tôi tự chọn!” Long Đình Đình nhìn sang chỗ khác. Ngụ ý là anh đừng có can thiệp vào.

"Anh ta lẫn lộn trong giới giải trí, không phải hạng người tốt đẹp gì! Cô bao nhiêu tuổi rồi, không biết điều này sao? Trong giới giải trí có nhiều mỹ nữ trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, anh ta sẽ thật lòng với cô sao?” Mặc Diệu Dương nói.

Long Đình Đình nheo mắt, đặt ly rượu trong tay sang một bên. Cô xoay người, khoanh hai tay trước ngực, nói: "Anh Mặc, mong anh biết rõ một điều, người tồi tệ nhất tôi gặp trong đời này của mình chính là anh, chỉ một mình anh!”

"Cô..." Mặc Diệu Dương nhất thời không nói nên lời.

Anh bị Long Đình Đình làm cho á khẩu đến mức không nói được lời nào. Cô nói người tồi tệ nhất mà cô từng gặp phải trong đời chính là anh! Trong lòng cô, anh đã trở thành người tồi tệ nhất!

Nhưng, Đình Đình, em có biết rằng người tồi tệ như tôi lại là người thực sự yêu em nhất không.

Có điều, câu nói này, anh sẽ không nói ra!

Long Đình Đình ở gần anh như vậy, thực sự nhìn thấy một tia thống khổ trong mắt anh.

Thống khổ? Anh cũng biết buồn sao? Vẻ mặt Long Đình Đình bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cười lạnh. Chẳng phải anh mong cô sớm cút ra khỏi cuộc sống của anh, để khỏi làm phiền anh sao?

Cùng lúc đó, Tiểu Hy đi tới. Cô ta hào phóng khoác lên cổ tay Mặc Diệu Dương, nhẹ nhàng nói: "Diệu Dương, anh đang nói gì vậy?"

Cô ta nghiêng đầu, đối mặt với Long Đình Đình và cười khẽ: "Cô Đình, xin chào."

Long Đình Đình không nói chuyện, mà chỉ liếc nhìn cô ta.

“Đi đi.” Người đàn ông lạnh lùng nói.

Tiểu Hy nhìn vào mắt Long Đình Đình, trong mắt hiện lên vẻ đồng tình và thương hại. Cô ta thu hồi ánh mắt nhìn người đàn ông: "Diệu Dương, sao anh có thể nói chuyện như vậy, cô Đình cũng là khách ở đây mà."

“Ý tôi là cô cút đi.” Đôi mắt Mặc Diệu Dương rũ xuống, anh lạnh lùng nhìn cô ta.

Khuôn mặt của Tiểu Hy đột nhiên biến sắc. Trong đôi mắt kia hiện lên vẻ hoảng sợ bởi vì lời nói của Mặc Diệu Dương: "Diệu Dương, sao anh lại đối xử với em như vậy? Có phải em đã làm anh không vui không?" Dứt lời, cô ta nghi ngờ nhìn Long Đình Đình, trầm mặc một giây, trong mắt hiện lên vẻ ghê tởm!

Long Đình Đình đột nhiên cảm thấy buồn cười. Có lẽ tất cả những người phụ nữ xung quanh Mặc Diệu Dương cũng sẽ giống như Tiểu Hy, nghĩ rằng cô là kẻ “mê hoặc người khác”, Mặc Diệu Dương mới tin vào lời vu khống đó mà làm ra những hành động khiến bọn họ căm ghét.

Lâm Tiêu Tương cũng vậy, Sở Huệ Nhu cũng vậy, Cốc Nhược Lâm cũng không ngoại lệ.

Cô thực sự không còn hứng thú với việc làm người gián tiếp như thế nữa, điều này khiến cô cảm thấy nhụt chí. Giống như dây dưa không dứt khoát, không thẳng thắn chút nào.

Cô nhẹ nhàng hít vào một hơi, bình tĩnh nói: “Thực xin lỗi, tôi có việc.” Nói xong rồi xoay người rời đi.

“Cô chờ chút.” Mặc Diệu Dương không nghĩ nhiều, tiến lên bắt lấy cổ tay cô.

Kết quả là Long Đình Đình dừng bước, bởi vì dưới lực đẩy của quán tính, thân thể bất giác ngã về phía sau. Khi cô nghĩ mình sẽ có một cú ngã tuyệt đẹp vào ngày hôm nay, thì sau lưng cô đột nhiên nhẹ đi, cô tiếp đất vững chắc trong một cánh tay rắn chắc.

Đó là cánh tay của Mặc Diệu Dương. Khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy vẻ lo lắng trên gương mặt người đàn ông. "Em không sao chứ?"

Long Đình Đình gần như mở to mắt nhìn anh.

Mặc Diệu Dương hồi phục, anh đang làm gì vậy? Anh bị bệnh HIV, nếu anh tiếp xúc gần với cô, anh có thể dễ dàng lây nhiễm cho cô.

Mặc Diệu Dương! Anh bị điên à?

Đột nhiên, người đàn ông nâng cánh tay của mình lên đỡ lấy cơ thể cô. Ngay sau đó, cổ tay anh nhanh chóng buông ra giống như đang chạy trốn. Động tác nhanh chóng và vẻ mặt của anh ta khiến người ta có cảm giác nhìn thế nào thấy cũng chán ghét.

Không đợi Long Đình Đình cẩn thận suy nghĩ, một người đàn ông đi đến ân cần hỏi: "Đình Đình, xảy ra chuyện gì?"

Là Cố Thanh Thành đã trở lại. Người đàn ông này chạy ra ngoài hóng gió, cuối cùng cũng trở lại.