Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 633: Cô bị đuổi ra khỏi nhà họ mặc




Tiếng gọi "cô Long" này, vô hình trung khiến khoảng cách giữa họ càng lúc càng xa.

Đồng thời nó cũng như một cây kim, mạnh mẽ đâm vào trái tim cô. Xoay người đi, sắc mặt Long Đình Đình rất thản nhiên, tự nhiên nói: “Cậu hai, cậu còn dặn dò gì sao?"

Tiếng gọi "cậu hai" này, đương nhiên là cú giáng trả sắc bén nhất cho câu "cô Long" của anh!

Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông thoáng hiện sự phức tạp không nhận ra được. Anh nhếch mép, tuy giọng nói không tính là quá lạnh lùng, nhưng lại xen lẫn chất vấn: “Xin hỏi bây giờ cô lấy thân phận gì để ở lại đây?"

"Gì cơ?" Long Đình Đình run run.

"Vợ tôi, hay là mợ chủ nhà họ Mặc? Chẳng lẽ cô đã quên sao? Chúng ta ly hôn rồi, cô chẳng còn quan hệ gì với nhà họ Mặc nữa!"

Long Đình Đình có nằm mơ cũng không ngờ Mặc Diệu Dương sẽ nói ra lời như thế.

Rồi cô đột nhiên nhớ đến lời nói tối qua của Cố Thanh Thành: “Anh ta sẽ đuổi em ra ngoài." Lúc này, cái hàm ý từ trong miệng anh, chẳng phải đang bảo cô đi đấy sao.

Cô cố gắng khống chế hô hấp của mình, quyết không để giọng nói của mình có chút xíu run rẩy nào.

"Cậu hai Mặc!" Long Đình Đình nhẹ nhàng hít thở, nhẹ nhàng nói ra tiếng xưng hô này: “Tôi tới nhà ở nhà họ Mặc là vì con trai tôi ở đây."

Ý nói rằng nếu con trai tôi không ở đây, thì tôi cũng chẳng muốn tới!

"Cô có thể đưa đi."

Câu nói tiếp theo của Mặc Diệu Dương như một thanh kiếm sắc bén bay vút lên rồi mạnh mẽ đâm lên ngực cô. Anh cười nhạt, nói: “Cô Long, tôi chỉ mong rằng cô ý thức được việc chúng ta đã ly hôn, cô và tôi, với cả nhà ở của nhà họ Mặc đã chẳng còn quan hệ gì nữa! Xin đừng cứ hở tí lại lấy con trai ra mà viện cớ, nếu cô muốn nó thì được thôi, nhưng xin đừng ngủ lại nhà ở của nhà họ Mặc. Chuyện này khiến bạn gái tôi rất khó chịu! Dù sao thì sau này cô ấy mới là bà chủ của nơi này!"

Một câu nói, nói đến hai ngươi phụ nữ, mỗi người một ý!

Tiểu Hy trìu mến chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông, trong mắt đầy cảm động.

Trái tim của Long Đình Đình, lại vì câu nói này của anh mà bỗng nhiên bị vạch ra một lỗ lớn. Máu tươi ở bên trong không ngừng trào ra ngoài.

Nếu nói câu nói đầu tiên chỉ là lời nhắc nhở, vậy những lời này chính là "đuổi"!

Bây giờ cô chỉ đến gặp con trai thôi mà cũng cản trở chuyện của anh rồi. Anh ghét cô đến mức nào đây? Trong lòng cô, rõ ràng đau lòng vô cùng, nhưng trên mặt vẫn phải gắng gượng.

Anh có thể vô tình như thế, không hề màng đến chút xíu tình cảm khi xưa, vậy sao cô lại phải than trời trách đất, tỏ vẻ đáng thương chứ?

Thầm hít thở sâu, Long Đình Đình hất cằm, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần nở cụ cười nhàn nhạt. Cô nói: “Xin lỗi, vậy cứ coi như tôi làm phiền rồi vậy."

Quay đầu, khi cô đi tới cửa, lại nghe được tiếng chất vấn của người đàn ông ở phía sau thêm một lần nữa.

"Định đi à?"

"Ừ!" Cô nghiến răng nói ra chữ này.

"Vậy đi ngay giờ đi." Mặc Diệu Dương tỏ vẻ chẳng buồn nhìn cô lâu thêm một phút.

"Được! Ngay bây giờ." Long Đình Đình quay đầu, trên mặt vẫn nở nụ cười chẳng chút bận tâm.

Nụ cười này thật sự rất đẹp! Vốn dĩ cô là một người đẹp đúng chuẩn rồi. Nhưng nụ cười xinh đẹp này lại đâm cho Mặc Diệu Dương đau đớn.

Trên mặt cô chẳng có gì là không vui hay không cam lòng.

Thế này là hết rồi sao? Mọi chuyện khi xưa, cô quên cả rồi sao? Nhưng lúc đó, anh lại thấy vui. Quên cũng tốt! Chẳng phải anh cứ mong cô sẽ quên đấy sao? Rời khỏi anh, cô mới có thể có được hạnh phúc thêm một lần nữa.

Mà điều kiện tiên quyết để cô có được hạnh phúc lần nữa, đầu tiên là khiến cô hết hi vọng!

Trở lại Thủy Sam Uyển, Long Đình Đình nhờ mẹ Dung thu dọn đồ đạc. Trước khi đi, cô muốn chơi với Bánh Bao Sữa thêm một lúc. Lúc ôm con, nhìn gương mặt non nớt và đôi mắt trong suốt đó, không nhịn được mà khóc.

Bánh Bao Sữa khóc đến tê tái, nhưng Long Đình Đình vẫn dứt khoát rời đi, không hề quay đầu lại.

Trương Hữu Long đi vào phòng sách: “Ông cụ, mợ hai... mợ ấy..."

"Đi rồi?" Mặc Viên Bằng lần tràng hạt trong tay, đã đoán được kết quả.

"Đúng vậy."

"Ôi! Con bé này!" Mặc Viên Bằng đau lòng lắc đầu: “Lần này chắc triệt để hết hi vọng rồi nhỉ."

"Cậu hai và mợ hai... đúng là khiến người ta thương tiếc!"

"Con bé Đình Đình đó chịu oan ức rồi. Vì nhà họ Mặc chúng ta bất công với nó." Mặc Viên Bằng hơi híp mắt, đau thương nói: “Nhất định phải sắp xếp xong chuyện bên Hải Thành, không được để nó chịu tí oan ức nào."

"Trương Hữu Long đã biết!"

Lái xe ra khỏi cổng nhà tổ nhà họ Mặc, Long Đình Đình đột nhiên quay đầu, nhìn sơn trang xinh đẹp đầy sắc thu, nhất thời trăm mối cảm xúc ập đến.

"Ông nội... xin lỗi, Đình Đình bất hiếu, cháu phải đi rồi..."

Xe lái đến sân bay, nào ngờ giữa đường lại bị một chiếc xe khác chặn lại.

Tài xế bấm còi cũng không có ích gì, chủ chiếc xe chặn trước mặt lại mở cửa đi xuống. Long Đình Đình nhìn kĩ, không ngờ là Cố Thanh Thành.

Chẳng phải sáng sớm hôm nay người này đã đi rồi sao? Chẳng lẽ vẫn chưa rời khỏi thành phố G sao?

"Đình Đình, đến sân bay sao?" Cố Thanh Thành với vóc dáng anh tuấn tựa bên cửa xe, cười tình tứ với người phụ nữ ngồi bên trong. Dường như anh ta đã đoán được, hôm nay cô sẽ bị "đuổi" đi.

"Ừ. Anh thì sao? Cũng ra sân bay à? Nếu không thì cùng đi đi." Long Đình Đình gật đầu, trả lời ung dung.

Sắc mặt Cố Thanh Thành kiểu "Tôi hiểu mà". Ngầng đầu, nhìn bầu trời mờ tối trên đỉnh đầu rồi nói: “Hôm khác đi."

"Hả?" Hôm khác? Là sao? Long Đình Đình thắc mắc.

"Khi sáng tôi đi, sân bay nói với tôi là vé máy bay tôi mua ngày hôm nay không đi được. Tối nay cơn mưa to của thành phố G sẽ ập đến Hải Thành, không có chỗ để hạ cánh."

"Có chuyện này nữa sao?"

"Thế nên tôi đã chuẩn bị xong xuôi phòng ở của hai người rồi."

Long Đình Đình không đi được, chỉ đành dẫn mẹ Dung đi khách sạn.

Sau khi đến ở lại, Long Đình Đình mới thấy không đúng. Máy bay đúng là cũng sẽ hoãn chuyến, nhưng không thế nào báo trước thời gian được, nếu không thì còn ai mua vé chứ.

Sắp xếp xong xuôi xong cô bèn đi tìm Cố Thanh Thành, phòng của anh ta đối diện phòng cô.

Cố Thanh Thành thấy cô đến gõ cửa cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, nghiêng người để cô đi vào. Sau đó bản thân đi tới quầy rượu trong phòng, rót cho mình một ly rượu vang rồi lắc lư trước mặt cô, hỏi: “Em muốn uống một ly không?"

Long Đình Đình lắc đầu, nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh."

"Em nói đi." Cố Thanh Thành thưởng thức một ngụm nhỏ, đến ghế sofa ngồi xuống.