Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 57: Không thể quay về trước kia được nữa




Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, An Đình Đình đang khóc thút thít cũng bị dọa sợ.

Đêm hôm khuya khoắc rồi mà ai lại đến gõ cửa cô chứ?

Mạc Ninh Thanh? Tuyệt đối không phải là cô ấy.

Ở chỗ này, người từng đến đây ngoài Mạc Ninh Thanh thì còn có Bùi Minh Lạc.

Chẳng lẽ thật sự là anh ta sao, một mở miệng ồm ồm hỏi một câu: “Ai vậy?”

Tiếng đập cửa ở bên ngoài dừng lại, cả nửa ngày sau giọng nói trầm thấp thuộc về Bùi Minh Lạc mới vang lên: “Đình Đình, là anh!”

Giọng nói quen thuộc lại lần nữa truyền vào tai, những chua xót kia lại cùng nhau dâng lên.

Bất giác nước mắt của cô lại rơi xuống lần nữa, An Đình Đình cố gắng nuốt nuốt yết hầu, cố nén nước mắt vào trong, lạnh lùng nói: “Tôi ngủ rồi, anh về đi. Hơn nữa sau này cũng đừng tới tìm tôi."

“Đình Đình, em mở cửa ra trước đi.”

“Tôi muốn ngủ, nếu như anh không chịu đi thì cứ đứng ở bên ngoài đi.” An Đình Đình nói xong lại lấy chăn che kín đầu của mình một lần nữa.

“Đình Đình, nếu như em không chịu mở được cửa ra thì hôm nay anh sẽ đứng ở bên ngoài cả một đêm.”

An Đình Đình quyết tâm không muốn mở cửa.

Không phải người mà anh ta thích chính là An Giai Kỳ sao, không phải là bọn họ đã đính hôn rồi sao, không phải bọn họ đã ngang nhiên ra vào nhà của nhau rồi sao, tại sao cần phải đến đây tìm cô, tại sao chứ.

Bùi Minh Lạc cũng quyết tâm không chịu đi khỏi, dùng sức gõ lấy cửa, uy hiếp nói: "Đình Đình, nếu như em không chịu mở cửa ra thì anh sẽ đứng ở ngoài đây gọi một đêm, gõ cả một đêm”

An Đình Đình không tin, dứt khoát nhắm mắt che lỗ tai lại

Mấy phút đồng hồ trôi qua mà âm thanh ngoài cửa vẫn vang lên không ngừng, tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ không được, cho dù là cô không có ý kiến gì nhưng chủ cho thuê nhà và hàng xóm ở xung quanh sẽ nhìn cô như thế nào? Cô cũng không muốn sáng sớm hôm sau liền bị chủ thuê nhà tức giận đuổi ra khỏi phòng.

Nhưng tên Bùi Minh Lạc này rốt cuộc là anh ta muốn làm gì đây.

Đình Đình nổi giận, mạnh mẽ vén chăn lên đứng dậy đi tới mở cửa.

“Bùi Minh Lạc, anh... A!”

Cửa vừa mới được mở ra, người đàn ông ở bên ngoài xông vào như một cơn gió mạnh mẽ, anh ta ôm lấy thân thể của An Đình Đình rồi dùng chân mình đóng cửa lại.

Mặc kệ An Đình Đình có giãy dụa như thế nào anh ta cũng ngoảnh mặt làm ngơ, hung hăng đè ép cô trên vách tường.

An Đình Đình tức giận không thôi, muốn dùng chút sức yếu ớt của mình đọ sức với anh ta, nhưng đáng tiếc cuối cùng cũng tốn công vô ích mà thôi.

Trong căn phòng tĩnh mịch im ng, cả hai đều có thể nghe được âm thanh thở dốc của nhau.

Thật lâu sau giọng nói trầm thấp của Bùi Minh Lạc với vang lên ở bên tai của cô.

“Đình Đình, anh nhớ em.”

An Đình Đình chưa kịp nói gì thì nước mắt lại trào ra, cô dùng giọng nói run rẩy của mình nói: “Bùi Minh Lạc, anh cút đi, đừng có đến đây tiếp tục trêu chọc tôi nữa, coi như tôi cầu xin anh đó có được không hả?”

Người đàn ông vẫn dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt cô giống như trước, vuốt ve vành tai mềm mại của cô: “Đình Đình, anh thật sự nhớ em.”

An Đình Đình cười lạnh: “Bùi Minh Lạc, lời nói này anh không nên nói với tôi nữa, nếu như bị chị của tôi biết được thì anh chắc chắn cũng biết sẽ có hậu quả gì”

Sắc mặt Bùi Minh Lạc lập tức lạnh lùng: “Em đừng có nhắc đến cô ta với anh”

Lúc này An Đình Đình cũng đã bình tĩnh lại, cô hơi đẩy người của anh ta ra: “Cô ấy là vợ sắp cưới của anh, là người vợ tương lai của anh, nhưng bây giờ anh lại đột nhập vào phòng của em vợ tương lai mà còn không cho tôi nhắc đến cô ấy. Anh rể à, chẳng lẽ anh muốn chị em chung chồng hay sao?”

"Đình Đình, em biết rõ là không phải như vậy mà!”

"Vậy là như thế nào!” An Đình Đình gầm lên một tiếng, nhìn chằm chằm vào anh ta: “Chẳng lẽ anh quên rồi sao, ngày hôm đó hai người các người trần *** ngủ với nhau, sau đó cũng là do chính miệng của anh nói với tôi rằng người mà anh yêu là cô ấy chứ không phải là tôi, thậm chí ngay cả lúc trước tiếp tận tôi cũng là vì... ưm!”

Bùi Minh Lạc mãnh liệt hôn lên môi của cô.

An Đình Đình chỉ cảm thấy đầu óc của mình bùm một tiếng rồi trở nên trống rỗng.

Người đàn ông bá đạo chế trụ đầu của cô, môi lưỡi quấn quýt giữa răng môi ngọt ngào của cô, không phản kháng của sự vùng vẫy của cô, lại tham lam cướp đoạt hơi thở của cô.

Rốt cuộc An Đình Đình cũng không thể nhịn được nữa, hàm răng đụng phải môi dưới của anh ta liền mạnh mẽ cắn một cái.

*A...!" Bùi Minh Lạc bị đau nên buông ra, đồng thời môi cũng dời khỏi.

Hương vị ngai ngái lan tràn ra môi của hai người.

“Chát!” An Đình Đình đưa tay tát lên mặt của anh ta: “Bùi Minh Lạc, anh đừng có khinh người quá đáng.”

Sắc mặt Bùi Minh Lạc đột nhiên thay đổi, há miệng rống lên một câu: “Anh hôn người phụ nữ mình thích thì có lỗi gì, em có biết là đoạn thời gian gần này anh đã kìm nén, chịu đựng như thế nào không hả? Anh đã muốn nổi điên rồi.”

“Đó cũng không phải là chuyện mà tôi cần quan tâm.” An Đình Đình nâng cao giọng nói lên: “Người phụ nữ mà anh thích là chị ấy chứ không phải là tôi, xin anh có chừng mực đừng đến quấy rầy tôi nữa ”

Trong lòng Bùi Minh Lạc biết rõ là cô không chấp nhận được nên không khỏi có chút nóng vội, hai tay anh ta rủ xuống có ý đồ muốn thuyết phục: “Được được được, anh sẽ thu liễm, anh thu liễm. Nhưng mà Đình Đình à, em phải tin tưởng anh, người mà anh thích là em, người mà anh yêu cũng là em, chuyện này chưa từng thay đổi."

An Đình Đình cười lạnh lại không phản bác được.

"Em cho anh thời gian đi, cố gắng nhẫn nhịn một thời gian nữa, chờ đến lúc anh đạt được thứ mà anh muốn thì anh liền dẫn em cao chạy xa bay, mãi mãi rời khỏi nơi này.”

Một câu nói này đã thức tỉnh người trong mộng.

Rốt cuộc An Đình Đình cũng đã hiểu trong lòng Bùi Minh Lạc đang có dự tính gì...

Cô giận dữ không kiềm chế được mà ném sợi dây chuyền trong tay vào mặt người đàn ông: “Bùi Minh Lạc, anh là người không có mặt mũi, anh hèn hạ vô sỉ, anh chẳng những hạ nhục chính anh mà còn hạ nhục tôi. Anh cút ra ngoài cho tôi, tôi mãi mãi cũng không muốn nhìn thấy anh nữa”

Bùi Minh Lạc tay mắt nhanh lẹ bắt được sợi dây chuyền kia, lập tức sự nghi ngờ lại xông lên đầu, anh ta chất vấn: “Không muốn nhìn thấy anh vậy em muốn nhìn thấy ai? Là người đàn ông mua quân áo cho em và sợi dây chuyên quý báu này hay sao? An Đình Đình, em tốt nhất đừng quên thân phận của mình, ở nhà họ An thì em chỉ là một đứa con nuôi, cũng không phải là công chúa thật sự”

An Đình Đình chế giễu lại: “Dù sao người kia của mạnh hơn anh nhiều, ít nhất là người ta không hèn hạ như anh”

Thái độ của cô dường như đã khiến anh ta xác nhận cô quả nhiên là một người tham giàu có.

Trong lòng Bùi Minh Lạc vừa ghen vừa giận, là người phụ nữ của anh ta, nhất định phải là người phụ nữ của anh ta, cho dù có là ai cũng không thể chiếm được.

Anh ta bắt lấy cổ tay nhỏ bé của cô, lạnh giọng nói: “Nói cho anh biết là ai? Bây giờ anh sẽ đi giết anh ta.”

"Buông tay... anh buông tay ra cho tôi.” Lực tay của người đàn ông tương đối lớn, An Đình Đình chỉ cảm thấy cổ tay của mình sắp nứt ra.

Cuối cùng Bùi Minh Lạc vẫn buông tay ra.

Đây là người phụ nữ mà anh ta yêu, cũng là người duy nhất mà anh ta yêu, cho dù có như thế nào anh ta cũng không nỡ để cô nhận chút xíu đau xót nào.

“Đình Đình, chờ anh, chờ anh đi, lại cho anh chút thời gian nữa, chúng ta cũng sẽ vui vẻ lại giống như trước kia.” Bùi Minh Lạc vừa nói vừa có chút kích động đưa tay vuốt ve sợi tóc mềm mại của cô, cưng chiều cô giống như trước đây.

“Minh Lạc, anh đi đi, có như thế nào thì chúng ta cũng không trở về được như trước kia nữa, tất cả đã sớm thay đổi rồi, không thể quay về trước kia được nữa”

“Không!” Bùi Minh Lạc bỗng nhiên đau khổ la một tiếng, cả người cũng kích động: “Có thể mà, Đình Đình, chờ anh đi, anh nhất định sẽ làm thời gian đảo ngược lại."