Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 56: Ai tặng cô dây chuyền đá quý?




An Đình Đình nghe được âm thanh này khiến trái tim vừa mới được thả lỏng lại vọt lên đến cổ họng một lần nữa.

Người bước ra từ trong xe vậy mà lại là... là người đàn ông, không cần phải đoán cô cũng biết đó là ai. Lúc nãy trái tim bị Mặc Diệu Dương đốt cho đầy thương tích, lần này lại từ từ bị xé rách thành một cái lỗ hổng lớn hơn.

Cố gắng lộ ra bản năng tự vệ cô, cúi thấp đầu thu liễm ánh mắt của mình lại, suy nghĩ muốn yên lặng đi khỏi.

Mà lúc này người đàn ông kia lại tiến lên một bước mở miệng hỏi: “Cô à, cô không sao chứ, cô... là em à?

Nhịp tim của An Đình Đình bỗng nhiên tăng tốc không biết phản ứng như thế nào, bước nhanh chân đi khỏi.

Nhưng người phụ nữ kia lại phát hiện ra cô, bước một bước lớn đến trước mặt cô: ”“Đình Đình, hóa ra là cô à, haha cô không sao chứ?”

An Giai Kỳ! An Giai Kỳ là cô chủ, là hòn ngọc quý trên tay, có dung mạo mỹ Lệ, một vóc dáng không thể chê vào đâu được, lúc giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất quyền quý.

An Đình Đình không có cách nào khác đành phải ngẩng đầu lên đáp: “Tôi không sao ”

Ánh mắt của Bùi Minh Lạc trở nên phức tạp, đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen, lo lắng hỏi: “Lúc nãy có hù dọa đến em không?”

“Không.” An Đình Đình cố gắng tránh né ánh mắt của anh ta.

Khóe mắt An Giai Kỳ nhẹ nhàng nhìn thoáng qua nét lo lắng trên mặt của người đàn ông, khóe miệng câu lên, cũng đánh giá An Đình Đình từ trên xuống dưới một lần: “Ôi, Đình Đình, nhiều ngày không gặp rồi, cô lại trở nên đẹp hơn đó, quần áo trên người cũng rất xinh đẹp, mua ở đâu vậy?”

"Được bạn tặng.” An Đình Đình trả lời, nhưng vừa dứt lời cô liền thấy hối hận.

Bộ quần áo này có nhìn như thế nào cũng là một nhãn hiệu nổi tiếng, cô chỉ là một người bình thường sao có thể có bạn bè giàu có được.

“Bạn bè tặng à?” Giọng điệu của An Giai Kỷ quả nhiên trở nên mập mờ: “Minh Lạc, xem ra em gái Đình Đình của chúng ta đã có bạn trai rồi, hơn nữa nhìn có vẻ

cũng là một người đàn ông rất có thân phận.”

Bùi Minh Lạc nghe vậy, lông mi khẽ chau lại: “Đình Đình, em hẹn hò với người đàn ông nào vậy?”

“Tôi không có bạn trai, hai người đừng hiểu lầm.” Ánh mắt An Đình Đình vội vàng lướt qua gương mặt của Bùi Minh Lạc.

Anh ấy vẫn ngọc thụ lâm phong, không nhiễm trần thế như trước kia, nhưng nó khiến lòng của cô càng phát đau hơn.

An Đình Đình muốn đi nhưng An Giai Kỳ lại chặn trước mặt của cô.

"Đình Đình, đã trễ như vậy rồi, một mình cô đi cũng không tiện, không bằng như vậy đi, để tôi với Minh Lạc đưa cô về.”

“Không cần đâu, tự tôi có thể về được.” An Đình Đình thật sự không muốn nhìn thấy hai người này, mỗi khi đối mặt với vẻ thâm tình của bọn họ thì trong lòng của cô đều phát đau.

Quá khứ đã trôi qua lâu như vậy rồi, cô còn tưởng rằng mình đã buông xuống nhưng khi Bùi Minh Lạc lại xuất hiện trước mặt của cô một lần nữa, trong lòng của cô vẫn không thể nào ngăn chặn mà loạn nhịp.

"Oa, Đình Đình, sợi dây chuyền trong tay cô là ở đâu ra vậy?” An Giai Kỳ dường như có ý định không muốn bỏ qua cho cô, đôi mắt sắc bén của cô ta liếc mắt nhìn thấy sợi dây chuyền đá quý sáng lấp lánh trong tay của An Đình Đình.

An Đình Đình có muốn đi cũng không đi được, bị hỏi như vậy cũng không biết trả lời như thế nào.

Con mắt An Giai Kỳ đảo một vòng, thừa dịp lúc An Đình Đình đang trầm tư thì cô ta giơ tay liền đoạt lấy sợi dây chuyền trong tay của cô, mắt cẩn thận nhìn nhìn, mặt ra vẻ kinh ngạc nói: “Lần trước ở buổi đấu giá ở nước Anh tôi cũng đã nhìn thấy một sợi dây chuyền đá quý, lúc ấy người đấu giá được chính là một nhà từ thiện nào đó ở thành phố G. Đình Đình, tôi thấy cái này với cái kia giống nhau như đúc."

An Đình Đình vội vàng lấy lại sợi dây chuyền trong tay của cô ta, cười cười nói: “Chị à, chị thật sự thích nói đùa, đây chỉ là một sợi dây chuyền đỏ. mà tôi mua trên mạng thôi, chính là dùng để phối hợp với cái váy này, sao có thể giống nhau như đúc với sợi kia được.”

An Giai Kỳ mím môi cười một tiếng, nhưng nụ cười kia cũng không tới đáy mắt.

Bùi Minh Lạc cũng nhìn thấy sợi dây chuyền kia, nhưng khi ánh mắt của anh ta xẹt qua cần cổ xinh đẹp của An Đình Đình, vết tích màu đỏ ứ đọng kia trên cổ đã giảm đi nhưng vẫn còn để lại một vệt không lớn, cũng không tính là quá nhỏ. Nhìn qua có chút giống với... ánh mắt của người đàn ông chìm xuống mấy phần.

Không nói với hai người nữa “Bây giờ tôi phải về nhà trước.” An Đình Đình nói xong cũng tạm biệt hai người bọn họ, quay người bước nhanh đi khỏi.

An Đình Đình đã đi xa rồi, Bùi Minh Lạc vẫn còn đảm chìm trong suy nghĩ lúc nãy thật lâu không thể khôi phục được. An Giai Kỳ lạnh lùng châm chọc anh ta:

“Anh còn dự định nhìn bao lâu nữa? Sao vậy, không nỡ à? Không nỡ thì đuổi theo đi.”

Bùi Minh Lạc thu tầm mắt lại, nhíu mày nhìn cô ta một chút, sau đó đi về phía cửa xe: “Em suy nghĩ lung tung cái gì vậy.”

An Giai Kỳ hừ nhẹ một tiếng, cô ta cũng đi về vị trí kế bên tài xế: “Em đã nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của anh lúc nãy, sao vậy, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ thương không dứt với cô ta có đúng không?”

Bùi Minh Lạc thắt dây an toàn, nói: “Sao có thể được. Giai Kỳ, anh đã sớm nói với em rồi, người mà anh thích chính là em. Hơn nữa chúng ta cũng đã đính hôn rồi, sao có thể có suy nghĩ gì với cô ấy nữa?”

Bảy lạnh lùng nói: “Minh Lạc, Anh tốt nhất đừng có suy nghĩ này, nếu không thì nhà họ An của em sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

Bùi Minh Lạc giật mình trong lòng, cố ra vẻ nhẹ nhõm chấm dứt câu chuyện này: “Giai Kỳ, mấy ngày nay có phải là mệt muốn chết rồi không, trong đầu cứ suy nghĩ cái gì vậy chứ. Được rồi, để anh đưa em về nhà nghỉ ngơi trước.”

Xe khởi động nhanh chóng chạy về phía trước.

Mà phía đối diện ở đường cái có An Đình Đình đang đứng ở một nơi hẻo lánh, cô tận mắt nhìn thấy An Giai Kỳ và Bùi Minh Lạc vừa nói vừa cười bước lên xe đi khỏi, trong lòng nhất thời vừa đắng chát lại cô đơn, nước mắt lại đột nhiên chảy ra.

Cô rơi nước mắt, tinh thần chật vật quay người lại, một bộ dáng lảo đảo đi về phía phòng trọ nhỏ.

Tại sao lại còn phải xuất hiện ở trước mặt cô, tại sao lại phải thể hiện sự chung tình và ăn ý của cả hai ở trước mặt cô. Lúc trước người đàn ông kia ở trước mặt cô như một người con trai tỏa ra ánh sáng lấp lánh, anh ta thề thốt sẽ chăm sóc và yêu thương cô cả đời này.

Nhưng cô chưa kịp lấy lại tinh thần từ hạnh phúc và mê muội thì anh ta lại bò lên giường của chị An Giai Kỳ, vô tình nói với cô rằng lúc trước tiếp cận với cô cũng chỉ vì tìm cơ hội để tiếp cận với An Giai Kỳ mà thôi.

Biết rõ người anh ta yêu không phải là mình, biết rõ là anh ta chỉ lợi dụng mình, thế nhưng tại sao vừa mới gặp nhau lần nữa mà lòng của cô vẫn đau như cũ, đau đớn như vậy.

An Đình Đình bọc mình bọc trong chăn khóc như mưa.

Nơi đây có rất nhiều rất nhiều kỷ niệm thuộc về bọn họ.

Vào mùa đông năm đó cô bị cảm nóng sốt đến hơn bốn mươi độ, một mình nằm co ro trong nhà không ai hỏi thăm. Chính là anh ta phát triển đi tìm cô, sau khi tìm được cô rồi thì khóc ròng tưởng là cô muốn rời khỏi mình.

Anh ta quở trách cô không biết yêu quý bản thân mình, sau đó lại đau lòng ôm cô vào lòng, anh ta cõng cô đến bệnh viện, dỗ dành cô uống thuốc, vì cô mà nấu cháo, thậm chí còn lấy nước rửa chân cho cô.

Tất cả che chở, lo lắng và ấm áp thật sự cũng chỉ là vì tiếp cận với An Giai Kỳ Sao?

Nhưng tại sao đến bây giờ cô vẫn còn có chút không tin được.

Một người đã từng nâng cô trong lòng bàn tay che chở như bảo vật mà chỉ việc nói không cần liên có thể từ bỏ hay sao?

Bùi Minh Lạc, anh là một tên khốn nạn!