Người đàn ông kia là một người đàn ông ấm áp sao?
Có lẽ, Long Đình Đình đã từng thực sự cho là như vậy. Hơn nữa cô cũng không chỉ một lần cảm thán sự dịu dàng của người đàn ông kia không giống giả vờ. Nhưng không biết bắt đầu từ bao giờ, cảm giác mà cô xác định trong lòng đã không còn quen thuộc như trước nữa.
Mẹ Dung thấy nét mặt cô thay đổi thì bắt đầu thầm tự trách.
Bà chỉ muốn tát cho mình hai cái, đang yên đang lành sao tự nhiên lại nhắc đến Mặc Diệu Dương làm gì? Rõ ràng biết trong lòng Long Đình Đình bây giờ đang không được dễ chịu.
Mẹ Dung vừa định nói thì cửa bên ngoài bị người làm mở ra, sau đó bà nghe thấy câu: “Cậu hai, cậu đã về!”
Cả mẹ Dung và Long Đình Đình đều nghe thấy câu này.
Tim Long Đình Đình run lên! Anh về rồi sao? Cô đã cảnh cáo bản thân nhiều lần rằng phải bình tĩnh, bình tĩnh và bình tĩnh. Nhưng vì sao ý nghĩ trong lòng cô lại cứ muốn thể hiện ra ngoài.
Cô bế Bánh Bao Nhỏ ra khỏi phòng ăn, đi ra ngoài phòng khách. Quả nhiên thấy người đàn ông đang đứng gần cửa, đang thay giày.
Người đàn ông quay lại, bốn mắt chạm nhau!
Sau khi nhìn chằm chằm vào nhau khoảng mười giây, mẹ Dung lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc này.
“Cậu hai, cậu về rồi à? Cậu đã ăn chưa? May là tối nay tôi nấu nhiều thêm một ít, để tôi dọn lên cho cậu.”
Long Đình Đình quay đầu, nhìn bà một cái.
Mẹ Dung nói xong thì đi vào bếp. Rốt cuộc thì những lời chiều nay bà nói cũng có chút tác dụng, cậu hai thật sự đã về.
Nhưng giây tiếp theo bà lại nghe thấy những lời vô tình mà tàn nhẫn của người đàn ông.
“Tôi ăn rồi, không cần phiền mẹ Dung nữa đâu.” Mặc Diệu Dương nói xong thì dời tầm mắt khỏi khuôn mặt Long Đình Đình, thậm chí còn không thèm nhìn Bánh Bao Nhỏ trong lòng cô: “Tôi đến lấy vài thứ rồi đi.”
Nói rồi anh gọi một người làm tới: “Theo tôi vào phòng làm việc.” Nói xong anh bước lên lầu.
“Ơ… cậu hai… cậu hai…” Mẹ Dung gọi vài tiếng nhưng cũng không ngăn được bước chân của người đàn ông lên lầu và rời đi. Bà quay lại nhìn Long Đình Đình, vẻ mặt có chút ngượng ngùng: “Mợ hai, hay là… hay là cô lên xem thế nào đi?”
Từ sau khi người đàn ông vào cửa, anh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô rồi lại rời tầm mắt. Thật sự rất tự nhiên, không có một chút gì là cố ý, thậm chí anh còn không thèm nhìn đứa trẻ trong lòng cô.
Hai người đã từng yêu nhau như thế, tại sao bây giờ lại hờ hững thế này?
Đau lòng không? Hay là đã quen từ lâu rồi?
Tim cô như bị rạch ra một lỗ hổng lớn, đủ loại cảm xúc bên trong không ngừng bộc phát ra bên ngoài, lan rộng…
Sắc mặt Long Đình Đình tái nhợt, nhưng cô chỉ có thể ngăn hết những cảm giác khó chịu trong lòng, giao đứa nhỏ vào tay mẹ Dung rồi nói: “Mẹ Dung, tôi hơi mệt, tôi về phòng trước đây.”
Mẹ Dung đón lấy đứa trẻ: “Ơ, Đình Đình, cô còn chưa ăn xong mà?”
Long Đình Đình không trả lời, cô bỏ lên lầu như thể chạy trốn. Nhưng cô không ngờ mình sẽ gặp Mặc Diệu Dương ở lối lên cầu thang!
Thuỷ Sam Uyển nhìn bề ngoài rất tinh tế nhưng thật ra cấu trúc bên trong thực sự rất lớn. Thậm chí thiết kế cầu thang còn rộng hơn nhiều so với cầu thang của một ngôi nhà thông thường. Nhưng lúc này, Long Đình Đình lại cảm thấy nó quá chật hẹp, hẹp đến mức có thêm một người thôi cũng cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Người đàn ông nhìn từ trên cao xuống, còn cô phải ngửa cổ lên mới có thể nhìn được vào mắt anh.
“Cậu hai, đồ đã chuyển xong rồi ạ.” Lúc này, người làm từ phía sau vội vàng chạy tới, khi nhìn thấy Long Đình Đình đang đứng dưới cầu thang thì vội gật đầu chào: “Mợ hai.”
Mặc Diệu Dương phớt lờ người làm, ánh mắt anh như một lưỡi dao sắc bén lướt qua mặt Long Đình Đình. Quả nhiên mẹ Dung nói đúng, sắc mặt và thần thái của cô dường như thật sự không tốt.
Long Đình Đình cũng lặng lẽ quan sát, nhất thời quên mất phải nói.
Cuối cùng Mặc Diệu Dương hơi nghiêng đầu lại, nói với người làm: “Chuyển đồ tới Ngô Đồng Uyển trước đi.”
“Vâng.” Người làm gật đầu rồi đi qua anh, bước xuống lầu, dè dặt nói với Long Đình Đình: “Mợ hai, cho tôi đi nhờ với.”
Long Đình Đình không nhúc nhích, mắt cũng không chớp, nhìn chằm chằm Mặc Diệu Dương.
Người làm không biết phải làm sao bèn nhìn Mặc Diệu Dương để xin ý kiến. Sau khi nhận được ánh mắt giận dữ nghiêm khắc của cậu hai, anh ta vội thu hồi tầm mắt, nuốt lại lời vào bụng, thận trọng đi qua Long Đình Đình.
“Cộc cộc côc…” Người làm nhanh chóng chạy xuống.
Mặc Diệu Dương rũ mắt xuống, từng bước xuống lầu. Khi đi ngang qua Long Đình Đình, mùi hương đặc biệt từ cơ thể anh cũng như hơi thở quen thuộc xộc vào mũi cô.
Cô muốn giả vờ như không có gì, nghĩ anh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, cô không muốn quan tâm nhiều. Nhưng khi thấy anh càng ngày càng gần mình, ngửi hơi thở đặc trưng từ cơ thể anh, mùi hương quen thuộc này trộn lẫn với những mảnh vụn quá khứ lại hiện lên trong tâm trí cô.
Nhiều đêm anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng rồi nói bên tai cô những lời âu yếm triền miên. Hai người đã cùng đối mặt và vượt qua biết bao nguy hiểm?
Lẽ nào… anh đã quên hết những chuyện này rồi sao?
Đột nhiên vào lúc Mặc Diệu Dương sắp đi qua, Long Đình Đình đưa tay ra, ngón tay chạm vào ống tay áo của người đàn ông. Đây là một hành động nhỏ đơn giản nhưng lại đầy lưu luyến, là sự ấm áp mà chỉ những người yêu nhau mới có.
Mà Mặc Diệu Dương, anh lại né đi như né kẻ thù, thậm chí còn nhìn cô với vẻ hơi ngạc nhiên.
Long Đình Đình đau đớn, cô không dám tin bây giờ anh còn cảm thấy chán ghét khi cô chạm vào. Rốt cuộc cô đã làm gì sai?
“Diệu Dương… chẳng lẽ chúng ta không thể nói chuyện bình thường được sao?” Long Đình Đình hít sâu một hơi, vờ như không quan tâm đến phản ứng của anh. Cô cố gắng hết sức để kiểm soát hơi thở mình, không cho phép để lộ sự run rẩy trong giọng nói của mình.
Rõ ràng phản ứng vừa nãy của anh là quá nhanh và kinh hãi!
Người đàn ông bình tĩnh lại một lúc, nét mặt trở lại vẻ thờ ơ lãnh đạm như trước. Vậy vì sao phản ứng vừa rồi của anh lại dữ dội như thế? Thậm chí là kháng cự?
Long Đình Đình nghe thấy âm thanh tiếng nước chảy từ sâu trong trái tim mình. Không, đó là trái tim cô, nó đang rỉ máu.
“Anh mệt rồi, hôm nào có thời gian thì nói sau.” Mặc Diệu Dương lạnh lùng bỏ lại những lời này, đi xuống lầu không ngoảnh lại.
Long Đình Đình mở to mắt, cả người như hoá đá.
Bên tai vang lên tiếng chào hỏi của mẹ Dung ở dưới lầu: “Cậu hai, cậu… cứ đi luôn như vậy sao?”
Người đàn ông không trả lời, sau đó cô nghe thấy tiếng mở cửa, “rầm” một tiếng, lại là tiếng đóng cửa. Long Đình Đình giật mình.
Đi rồi… anh lại đi rồi… vội vã quay về, cầm đồ của anh rồi lại rời khỏi Thuỷ Sam Uyển!