Trên mặt Mặc Viên Bằng vẫn là nụ cười nhàn nhạt, ung dung nhàn nhã uống trà của mình. Hoàn toàn không nhìn ngọn lửa chiến tranh đối diện đã hừng hực đến thế nào!
Rốt cuộc bà ta cũng hiểu rõ rồi! Đây là người nhà họ Mặc cố ý né tránh vấn đề này. Một khoản tiền chỉ có thể giải quyết lo lắng nhất thời, như thế nào mới là giải quyết lâu dài?
Nhưng mà, nếu Lâm Lâm có thể bởi vậy mà thuận lợi bước vào cửa lớn của nhà họ Mặc, vậy chính là xưa đâu bằng nay.
Cốc Nhược Lâm đã từng bước vào, nhưng khi đó không giống như bây giờ. Bây giờ quan hệ của cô ta và Mặc Diệu Dương đã gần hơn một bước, chỉ thiếu sinh thêm một đứa bé, vậy địa vị này cơ bản vững chắc rồi!
Không được! Không thể bị con nhóc này chọc giận, hoàn toàn đảo loạn trận tuyến của mình. Nghĩ được như vậy, tức giận trên mặt mẹ Cốc lập tức dịu đi không ít. Bà ta chậm rãi ngồi xuống, khi ánh mắt chạm vào ánh mắt Long Đình Đình, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
Long Đình Đình cũng không mất đi phong thái của một người chủ nhà, khẽ mỉm cười với bà ta.
Mẹ Cốc nói: “Mợ hai, tôi hiểu rõ ý của cô rồi. Nhưng mà, quan hệ giữa Lâm Lâm và Diệu Dương nhà chúng tôi cũng không phải thứ có thể dùng tiền tài để đo đếm.”
“Ồ?” Long Đình Đình giả bộ nghi ngờ nói, chuyển đề tài: “Chẳng lẽ ý của bác là muốn tôi nhường chỗ?”
Vừa nghe thấy vậy, mẹ Cốc vui vẻ, sau đó nghĩ đây nhất định là cạm bẫy, nói: “Trái lại cũng không nghiêm trọng như vậy, người nhà họ Cốc chúng tôi sao có thể không dễ nói chuyện như vậy chứ?”
Không dễ nói chuyện? Ha ha! Trong lòng Long Đình Đình cười lạnh. Nhưng mặt ngoài vẫn là nụ cười dịu dàng bình tĩnh, tự nhiên hào phóng chỉ một ngón tay, cất lời: “Bác gái, mời ngồi!”
Trên mặt Mẹ Cốc là nụ cười lúng túng giả dối, không thể không tiếp tục ngồi xuống.
Toàn bộ quá trình, Long Đình Đình không cần tốn nhiều sức, không nóng không lạnh đã có thể đảo ngược tình thế. Xuất sắc nhất là, biến vô lý lúc đầu trở thành có lý, cũng khiến mình từ thế hạ phong đổi thành thượng phong.
Mạc Ninh Thanh nhìn mà trợn mắt há hốc miệng.
Cô giống như rất lâu rồi không ở cùng với bạn thân Long Đình Đình của mình, vì sao cảm giác của cô ấy mang lại cho mình lại hoàn toàn khác với trước kia chứ? Nhưng rõ ràng gần đây hai cô vẫn luôn gặp nhau mà.
Khóe mắt cô khẽ mặc dù trên mặt ông cụ không có biểu cảm gì, nhưng trong đáy mắt kia lại ẩn chứa lòng về cháu dâu này.
Mẹ Cốc lộ vẻ khó xử, nói: “Mợ hai, chuyện này thật sự không phải là chuyện mà tiền là có thể giải quyết. Tôi cũng không lừa cô, từ sau khi cô kết hôn với Diệu Dương, Lâm Lâm nhà chúng tôi đều chưa từng cười. Ôi, tôi cũng là một người làm mẹ, nhìn thấy như vậy, trong lòng đau đớn. Mợ hai, bây giờ cô cũng làm mẹ rồi, hẳn là có cảm, ý định giành lấy thông cảm
Nhưng Long Đình Đình cũng không gật bừa, cô nói: “Tôi sẽ dạy bảo con của tôi thật tốt, nói cho thằng bé biết, trên thế giới này thứ gì là của nó thì một ngày nào đó sẽ thuộc về nó.”
Ẩn ý trong lời này chính là, không phải của mình thì chớ cưỡng cầu!
Mắt thấy Long Đình Đình đã khống chế tình hình trong tay. Nhưng có một số việc là thích làm trái ngược ý muốn của người ta.
Bất chợt! Một người giúp việc của nhà tổ lỗ mãng xông vào.
Long Đình Đình khẽ nheo mắt lại.
Đầu tiên người đến lên tiếng chào hỏi mọi người, sau đó đi thẳng đến trước mặt Mặc Viên Bằng, cung kính khom lưng, nói: “Ông cụ, đã dọn dẹp Ngô Đồng Uyển xong rồi!”
Long Đình Đình cảm cảm thấy cả đầu choáng váng, cô suýt nữa đã đánh mất vẻ mặt lạnh nhìn Mặc Viên Bằng.
Trên mặt Mặc Viên Bằng cũng xẹt qua vẻ kinh ngạc, nhưng ngay lập tức đã biến mất.
“Dọn dẹp Ngô Đồng Uyển làm gì?” Long Đình Đình nhíu mày hỏi.
Người giúp việc quay người về phía Long Đình Đình, cung kính nói: “Chuyện này chúng tôi cũng không rõ, là cậu hai dặn dò!”
Vừa nói dứt lời, Long Đình Đình đã hối hận rồi! Cô hận không thể tát cho mình hai phát. Câu hỏi ngu Đồng Uyển là nơi Cốc Nhược Lâm vẫn luôn sống khi ở nhà tổ nhà họ Mặc, dọn dẹp vào lúc này, ý tứ đã lộ ra vô cùng rõ ràng. Hơn nữa, còn là Mặc Diệu Dương dặn dò.
Chẳng lẽ... Diệu Dương đã buông thái độ với bên kia, muốn đón Cốc Nhược Lâm trở về sống?
Khoảnh khắc này, vết sẹo cũ trong trái tim Long Đình Đình giống như bị nứt ra, loại đau đớn kia cũng từ từ lan tràn, ngày càng trở nên rõ ràng.
Nhưng mà, sắc mặt mẹ Cốc lại đối lập hoàn toàn với Long Đình Đình.
Loại vui mừng ra mặt, vui sướng mang chút kiềm nén nhưng vẫn không nhịn ta. Sao bà ta có thể thua bởi Long Đình Đình chứ? Cho dù cô là mợ chủ của chỉ là vợ, quyền lợi lớn đến đâu, địa vị cao thế nào, cuối cùng người làm chủ vẫn là chồng!
Có con trai cũng chưa chắc có thể mang lại bao nhiêu lợi ích cho cô. Dù sao, đứa bé kia còn nhỏ như vậy, Mặc Diệu Dương quyết định bất kỳ vấn đề gì, cũng sẽ không có nhiều kiêng kỵ thằng bé.
Bà ta lập tức thay đổi vẻ mặt gây chuyện vừa rồi, đứng dậy nói với còn cả đồ vật mà Lâm Lâm nhà chúng tôi yêu thích, đều phải đặt ở vị trí cũ. Lâm Lâm nhà chúng tôi á, rốt cuộc cũng nói chuyện với Diệu Dương, hai người bọn họ đó, đều nhớ tình cũ, ha ha!”
Người giúp việc gật đầu nói: “Tất cả đều sắp xếp dựa theo dặn dò của cậu hai.”
Mẹ Cốc mỉm cười, khi liếc nhìn Long Đình Đình, trong ánh mắt hưng phấn không giấu được đắc sau này Lâm Lâm nhà chúng tôi có nhiều cơ hội nói chuyện với cô rồi.”
Một mình bà ta vừa cười vừa nói, quả thật vui sướng không thôi, vẫy tay với mấy người nhà họ Cốc đi cùng bà ta, nói: “Được rồi, chuyện đã nói xong, chúng ta đi thôi. Có lẽ lúc này Diệu Dương đang ở cùng Lâm Lâm đấy. Tôi phải trở về bảo đầu bếp nữ làm thêm mấy món Diệu Dương thích trước.”
Mẹ Cốc nói xong, chào hỏi mọi người rồi đi ra ngoài.
Đại não Long Đình Đình như muốn nổ tung, nhưng cô vẫn cắn răng nghiến lợi kiên trì. Biểu cảm trên mặt, hoàn toàn không nhìn ra một chút bất đắc dĩ và tức giận gì. Dáng vẻ này cũng thật khiến người ta sợ hãi.
Mạc Ninh Thanh đau lòng đi đến bên cạnh cô, nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng.
Mãi đến khi người nhà họ Cốc xe ngắm cảnh dừng ở bên ngoài. Long Đình Đình mới cảm thấy lồng ngực ứ nghẹn, hai mắt đột nhiên tối sầm lại, ngất đi.
“Đình Đình...”
“Mợ hai...”
Mọi người vội vội vàng vàng mang Long Đình Đình tức đến ngất xỉu trở về Thủy Sam Uyển.
Mặc Viên Bằng thì giận không kiềm nổi, vội vàng bảo Trương Hữu Long bấm số điện thoại của Mặc Diệu Dương, điện thoại vang đến tiếng thứ tư thì có người bắt máy.