Mặc Viên Bằng tức đến độ thay đổi sắc mặt, mà bên kia Mặc Diệu Tuyết lại đang khóc nức nở.
Có người khyên: “Diệu Dương, cậu nói ông nội nghe đã xảy ra chuyện gì đi? Chúng tôi đều rất tin tưởng cậu.
Vẻ mặt Mặc Diệu Dương vẫn như bình thường, thâm trầm gần như không nhìn ra được cảm xúc. Anh nhẹ giọng nói, nhưng vẫn là câu đó: “Chuyện này cháu sẽ giải quyết ổn thoả, mọi người đừng lo lắng.”
Đây là câu nói ý ở ngoài lời, dường như đã xác nhận chuyện giữa anh và Cốc Nhược Lâm.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Mặc Diệu Dương xoay người rời đi. Bà ba Lý Tú Liên đưa Mặc Diệu Tuyết đi, vừa ra ngoài bà đã nghiêm khắc cảnh cáo: “Tuyết Nhi, mẹ không cần biết tình cảm của con với Đình Đình sâu sắc đến mức nào, tóm lại mẹ cảnh cáo con, thời gian này con không được ra khỏi Thuỷ Sam Uyển nửa bước.”
Trên mặt Mặc Diệu Tuyết vẫn còn nước mắt lấp lánh, cô ngẩn người hỏi lại: “Sao lại thế mẹ?”
“Không vì sao cả, thời gian này mẹ bảo con không được đi thì con không được đi. Nếu con không nghe lời thì sang Pháp du học, không được ở lại trong nước nữa.”
“…” Mặc Diệu Tuyết không dám nói lời nào.
Mặc Diệu Dương không đến Thuỷ Sam Uyển mà là đến Ngô Đồng Uyển, anh dặn dò người làm dọn dẹp Ngô Đồng Uyển một lượt. Đột nhiên nhà họ Mặc truyền ra một tin tức, đại khái là cậu hai ngoại tình với cô chủ nhà họ Cốc, hơn nữa cậu hai còn cho người dọn dẹp Ngô Đồng Uyển, chắc là cô chủ nhà họ Cốc lại chuyển vào nhà cũ nhà họ Mặc ở rồi.
Những lời đồn nhảm nhí đó đã bị chặn lại ngoài cửa Thuỷ Sam Uyển, không lọt được tới tai chủ nhân, đương nhiên người chặn tin tức này lại chính là mẹ Dung.
Bà thật sự không hiểu sao bình thường vẫn yên ổn mà, sao cậu hai lại không biết đủ à? Thân phận cao quý, vợ đẹp, con trai dễ thương, còn có gia đình nào hạnh phúc được như thế?
Long Đình Đình ở trong phòng, ngơ ngác nhìn khung cảnh có phần đìu hiu bên ngoài.
Cảnh tượng sáng nay cứ Thì ra anh vẫn luôn nói dối cô, mà cô cũng vẫn tự lừa dối chính mình.
Đầu tiên, thân ông như vậy sao lại không có phụ nữ theo đuổi chứ? Nhưng anh lại luôn tỏ ra mình thâm tình, Long Đình Đình cũng tưởng anh là người như vậy.
Nhưng cho đến khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng ngày hôm nay, cô mới biết thì ra mình vẫn luôn đắm chìm trong mộng tưởng, không thể tự thoát ra được. Thân phận của người đàn ông đó tuy khác nhưng anh cũng vẫn là đàn ông, có ông nào không đa tình?
Còn bản thân cô cũng chẳng phải người có thân phận mấy, ngoại hình cũng chỉ có vậy. Có câu nói dù da có đẹp đến đâu cũng sẽ có ngày thẩm mỹ mệt mỏi.
Nhưng vì sao, rõ ràng đã biết những điều này mà tim cô vẫn đau đến vậy?
Cô cố gắng chớp chớp đôi mắt khô khốc, nước mắt cũng đã cạn từ lâu. Cô không thể ngờ được con vừa chào đời đậm lại lên giường, làm chuyện ấy với người phụ nữ khác.
Cô cảm thấy mình không phải một người vợ đủ tiêu chuẩn chứ chưa nói đến là một người mẹ đủ tiêu chuẩn.
Cô chẳng những không thể níu giữ người đàn ông của mình mà cũng không giữ được ba của con mình. Trong lòng cô, ngoài sự bi ai ra còn có sự bất đắc dĩ. Có lẽ vì khi mang thai, Mặc Diệu Dương đã có họ ở cùng nhau, sự bàng hoàng trong lòng cô không lớn như cô tưởng tượng.
Ngược lại, có vẻ như những điều này giống như cô dự đoán, chỉ là không biết sẽ phát hiện ra vào lúc nào mà thôi. Ý nghĩ này và cảm giác này mới là điều đáng sợ nhất!
Cô cảm thấy có vẻ mình đã ngầm chấp nhận điều anh làm. Nếu cứ tiếp tục như vậy chẳng phải cô sẽ là Tần Nhan anh không vui, cuối cùng chỉ có bản thân tự sát?
Ý nghĩ này khiến Long Đình Đình phải rùng mình.
Cô quay đầu nhìn Bánh Bao Sữa đang ngủ say trong nôi, đó là con cô, là cục thịt rơi từ trên người cô xuống, bé con còn nhỏ như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm bỏ con lại mà đi chứ?
Một khi cô não ngắn, đi vào con đường cũ của Tần Nhan thì chẳng phải sau này con cô cũng sẽ dấn thân vào con đường trả thù giống như Mặc Diệu Dương hồi bé không? Con đường này gian nan biết bao, mặc dù Long Đình Đình không trải qua nhưng cô có thể trải nghiệm qua khoảng thể tiếp tục thế này.
Cô phải rời khỏi anh, nhưng trong lòng cô biết rất rõ không thể đề hiểu biết của cô về người đàn ông này, cho dù không có tình yêu thì anh cũng sẽ không buông tay mình, vả lại ông nội cũng không cho phép hai người ly hôn.
Trước hết cô phải có khả năng bảo vệ bản thân mới có thể bảo vệ được mình và con.
Xem ra cô phải nghiêm túc cân nhắc hạng mục công trình bên phía Hải thành, không thể mang tâm lý thử như trước được nữa, lúc này cô cũng không biết Mặc Diệu Dương đã đi đâu, bên ngoài tin tức tràn ngập, muốn không thấy cũng khó, chẳng mấy chốc Mạc Ninh Thanh đã gọi điện tới.
Mạc Ninh Thanh an ủi cô rất lâu, Long Đình Đình thể hiện mình không sao. Nhưng cô càng như vậy, Mạc Ninh Thanh càng lo lắng, sau khi biết cô muốn đến Hải thành thì lập tức nói muốn đi cùng cô.
“Sao có thể thế được? Long Đình Đình rất sửng sốt, nhưng cô lại càng cảm động và thấy ấm áp hơn. Cuộc đời này có người bạn thân như Mạc Ninh Thanh, đúng là sự thương xót mà trời cao ban cho cô.
Mạc Ninh Thanh thẳng thắn nói: “Tớ thì có sự nghiệp gì? Chẳng qua chỉ là vẽ tranh thôi mà, nhưng tớ cũng cần có linh cảm. Cùng lắm thì tớ đến Hải thành với cậu một thời gian, tiện thể một kế hoạch không tệ, Long Đình Đình cũng là lần đầu tiên đến Hải thành, cũng không quen với nơi đó, có Mạc Ninh Thanh đi cùng có lẽ sẽ ổn hơn nhiều.
“Được rồi.” Long Đình Đình cũng không từ chối nữa.
“Quyết định thế nhé.” Mạc Ninh Thanh cười, sau đó đột nhiên nói: “Được rồi, tớ tới nhà cậu luôn.”
“Hả?” Cô nhóc này đúng là thuộc phái hành động mà.
“Đúng thế! Cậu không biết bên ngoài đang những bài đăng trên mạng nữa, tớ xem mà còn sợ, tớ sợ cậu nghĩ quẩn lại làm chuyện ngốc nghếch.”
Long Đình Đình cúp máy xong thì lướt các bài đăng trên diễn đàn trực tuyến lớn. Quả nhiên đúng như lời Mạc Ninh Thanh nói, gần như tất cả các bài đăng trang nhất đều nói về Mặc Diệu Dương.
Một số tài khoản thậm chí còn thêm mắm dặm muối miêu tả lại nguyên nhân, kết quả sự việc.