Lôi Kinh Vũ duỗi tay ra bắt lấy cánh tay đang khua loạn xạ của cô ta, vô cùng lo lắng mà nói: “Anh ta vậy mà có thể bị quyến rũ bởi dăm ba câu của người phụ nữ đó, đã chứng minh rằng anh ta không đáng để em yêu như vậy. Anh ta đã chà đạp tình cảm của em dành cho anh ta, anh ta không xứng nhận được tình yêu của em!
Tiểu Lâm Nhi, đừng như vậy mà, không bằng em buông tay đi... tội gì phải hành hạ mình như vậy...”
Cốc Nhược Lâm bỗng nhiên giống như phát điên mà thét rít lên: “Anh ấy đã lấy đi trái tim cũng như con người của em... nếu không phải con tiện nhân đó âm mưu đã lâu mà quyến rũ anh ấy, anh ấy sao có thể bị mê hoặc cả hai mắt mà nhào vào lòng của cô ta. Tất cả những gì ngày hôm nay em nhận phải đều là do con tiện nhân đó tạo thành. Cô ta ở trước mặt Diệu Dương thì giả vờ là người tốt, ở trước mặt của em lại là một bộ dáng khác.
Kinh Vũ! Em không phục... Em không phục! Nếu như em thật sự thua rồi, vậy chỉ là thua bởi thủ đoạn không cao siêu bằng con tiện nhân đó mà thôi. Chỉ tiếc là, Diệu Dương anh ấy không biết mấy chuyện này... bởi vì trong mắt của anh ấy, tất cả đều là em đang quậy phá, em đang làm...”
Cốc Nhược Lâm vừa khóc nức nở vừa nói, đột nhiên cô ta nắm chặt tay của Lôi Kinh Vũ, nói: “Anh biết không? Em còn từng vì bảo vệ cô ta mà bị kẻ xấu bắn xuyên qua vai, những chuyện này, lẽ nào... Diệu Dương đều đã quên hết rồi sao...”
Lôi Kinh Vũ bỗng cau chặt mày lại: “Em nói cái gì?”
“Anh không tin em?” Cốc Nhược Lâm nói rồi vươn tay mở nút trên áo của mình ra, làm lộ ra một mảng da trắng ngần nơi xương quai xanh. Sau đó trong mắt của Lôi Kinh Vũ liền hiện rõ một vết sẹo ở dưới bả vai một chút. Anh ta là người học y, vừa nhìn liền nhìn ra vết thương đó không phải là loại mà dao hay côn có thể lưu lại, đó là vết sẹo chỉ có thể lưu lại do bị đạn xuyên qua.
“Anh nhìn đi... Kinh Vũ, Anh nhìn đi nè... vết thương này, lưu lại trên người của em, là vết thương mãi mãi cũng không thể mờ đi... anh bảo em quên anh ấy đi... sao có thể.
Anh cũng biết mà, từ nhỏ em đã luôn muốn gả cho Diệu Dương... mấy năm nay em vẫn luôn ngoan ngoãn mà chờ đợi, chờ rồi chờ... nhưng mà, mắt thấy mộng đẹp của em đã sắp trở thành sự thật...con tiện nhân đó lại đột nhiên xuất hiện... hết lần này đến lần khác... chửi bới em, hãm hại em ở trước mặt anh ấy...”
Cốc Nhược Lâm lắc đầu, nhìn Lôi Kinh Vũ một cách đầy đau thương: “Nếu như là anh, anh sẽ buông tay không? Chẳng lẽ, anh không định cho con tiện nhân đó một đả kích tàn nhẫn sao...? Lôi Kinh Vũ nghe thấy người phụ nữ mà mình yêu khóc lóc kể lể đau khổ như vậy, nhìn thấy cô gái đã từng ở trong ấn tượng là đơn thuần hiền lành, đem vết thương và khổ đau của mình lột ra từng chút cho mình nhìn. Chuyện này cần phải dũng cảm biết bao lớn, đã vậy!
Anh ta tức giận nói: “Thằng khốn Mặc Diệu Dương đó, thằng xấu xa, sao có thể vì người Lâm lau đi nước mắt: “Anh Kinh Vũ, giúp em đi... giúp em đi mà!”
Khóe miệng của Lôi Kinh Vũ vẫn luôn run run. Anh ta vô cùng muốn nói ra lời trong lòng, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ nước mắt đầy mặt của cô ta, vẻ mặt đáng thương đau thương cực kì, lại nuốt trở lại những lời đã đến miệng.
Anh ta gật đầu thật mạnh, nói: “Được! Tiểu Lâm Nhi, anh ta đã đối cũng không cần khách sáo với anh ta. Nhà họ Lôi của tụi anh mặc dù ở thành phố G không bằng nhà họ Mặc, nhưng mà anh tin rằng chỉ cần nhà họ Lôi của tụi anh nói, vẫn sẽ có người đứng cùng chiến tuyến với chúng ta.
Anh không tin, hơn nửa gia tộc thượng lưu ở thành phố G liên hợp với nhau lại chèn ép không được sự kiêu căng của nhà họ Mặc!”
Lôi Kinh cổ ra, trên mặt lộ ra vẻ mặt hung ác.
Cốc Nhược Lâm đột nhiên lắc đầu: “Không! Anh Kinh Vũ, không không thể lấy cứng chọi cứng với Diệu Dương như vậy.”
Lôi Kinh Vũ ngạc nhiên một hồi, không hiểu ý của cô ta!
“Anh Kinh Vũ, em chỉ muốn đuổi người phụ nữ đó ra khỏi anh ấy, em không muốn làm tổn thương Diệu Dương. Em... em yêu anh ấy mà...”
“...” Lôi Kinh Vũ bất đắc có người hâm mộ cực kì, anh biết không? Tại sao anh có rồi, lại không biết trân trọng chứ.
Đôi mắt của Cốc Nhược Lâm bởi vì khóc mà càng sáng long lanh hơn, con mắt ứng đỏ, khiến cho cả người của cô ta nhìn qua càng cực kì điềm đạm đáng yêu.
Tâm của Lôi Kinh Vũ từng chút từng chút mà nhũn ra.
Anh ta từng cho rằng, mình dứt khoát rời đi sẽ tác thành cho xôi, họ ở trong nước đã sống hạnh phúc với nhau từ lâu. Nhưng lại không ngờ rằng, lại là cục diện như vậy. Trong đầu bỗng nhiên hiện ra cảnh tượng lần đầu gặp cô.
Dưới cây anh đào lúc còn là học sinh, cô giống như là tiên nữ hạ phàm, mặc chiếc váy dài màu hồng, bước từng bước đến trước mặt anh ta. Vào lúc đó, trong lòng của anh ta đã lặng lẽ thề rằng, nơi sâu nhất trong tim nên càng căm ghét phụ nữ, lại chỉ đối với cô không như vậy. Nhưng mà, bên cạnh của đó còn là anh em của mình.
Nhưng mà, vậy lại như thế nào. Dù sao, anh ta thích cô, là chuyện của anh ta, không có quan hệ gì với cô!
Chỉ cần cô hạnh phúc, anh ta mới hạnh phúc.
Cho nên, sau khi học xong, anh ta dứt khoát rời khỏi cô ta. Vì để tác thành cho họ. Anh ta không tin, Mặc Diệu Dương không biết tấm lòng của anh ta. Nhưng mà, anh lại chà đạp xứng!
Nhưng mà… nữ thần không muốn mình làm hại anh ta.
“Tiểu Lâm Nhi, em nói cho anh biết, anh nên làm như thế nào? Anh nghe em hết.” Lôi Kinh Vũ nói.
“Thật sao?” Cốc Nhược Lâm mở to mắt.
Lôi Kinh Vũ gật đầu: “Anh muốn giúp em!”
Sau khi Mặc Diệu Dương trở về liền đi tìm Long Đình Đình. Mẹ Dung nói với anh, Long Đình Đình đã ôm Bánh Bao Sữa đến chỗ của ông cụ. Hơn Dương cười nói: “Ồ con biết rồi, bây giờ con qua đó coi thử.”
Từ trên xe tham quan đi xuống, xuyên qua rào chắn Mặc Diệu Dương nhìn thấy Long Đình Đình đi dạo cùng với Mặc Viên Bằng, mà trong chiếc xe nôi ở bên cạnh, nằm ở bên trong là Bánh Bao Sữa.
Anh bước nhanh đến: “Ông nội.”
Mặc Viên Bằng quay đầu qua, cười ha hả rồi nói: “Ôi, ha hả! Đình Đình, con nhìn kìa, nghìn của họ nha. Con coi, ông đây vừa nói nhân vậy chính liền đến rồi!”
Long Đình Đình khẽ cười.
Mặc Diệu Dương đi đến, trước tiên là ôm Long Đình Đình vào lòng, sau đó một tay đặt lên xe nôi, một tay thì chống nạnh cực kì đẹp trai mà nói với bé con ở trong xe nôi: “Nghe chưa? Nghìn vạn lần đừng học theo ông cố của con, nói xấu sau lưng của người khác là việc xấu, sớm muộn gì cũng bị người ta phát hiện!”