Mặc Diệu Dương khinh thường cười lạnh: “Lôi Kinh Vũ, có phải anh cho rằng trên thế giới này chỉ có một mình anh tinh thông loại phẫu thuật này không?”
Lôi Kinh Vũ không nhanh không chậm nói: “Tôi đương nhiên sẽ không cho rằng như vậy.”
“Cho nên, làm người vẫn là nên khiêm tốn một chút!”
“Nhưng người trong giới này tôi đều rất quen thuộc. Nếu tôi không mở lời, e rằng sẽ không ai bằng lòng trị liệu cho Mạnh Yến San.” Lôi Kinh Vũ tràn đầy tự tin nói!
Câu này mặc dù có chút khoa trương nhưng quả thực cũng có chút đáng tin. Dù sao thì người trong giới này đều sống nhiều năm ở nước ngoài, đương nhiên sẽ thân với anh ta một chút. Hơn nữa, Lôi Kinh Vũ tuổi còn trẻ đã đạt được thành công khá lợi hại trong giới y học, điều này khiến những người làm việc trong ngành phải rửa mắt ngước nhìn.
Ai cũng muốn quen biết với anh ta, sau khi quen thuộc thì lĩnh giáo vài chiêu tinh diệu của giới y học.
Lôi Kinh Vũ dáng vẻ nắm chắc phần thắng, giống như đã đánh bại Mặc Diệu Dương rồi, cười tràn đầy đắc ý.
Mặc Diệu Dương vì câu này mà mặt mày lập tức trầm xuống. Mắt anh tràn đầy băng sương, như la sát địa ngục, lạnh lẽo sát phạt quyết đoán, lạnh lùng nói: “Kinh Vũ, thời gian anh rời đi thành phố G khá dài, có lẽ không hiểu tôi. Tôi không ngại nói cho anh biết, ảnh hưởng của gia tộc Mặc thị đã không đơn thuần chỉ ở thành phố G và trong nước nữa. Anh luôn du học ở Anh đúng chứ? Quên nói cho anh biết, người thừa kế tương lai của hoàng thất Anh cũng khá thân với tôi. Đừng nói giới y học các anh, bất kỳ một ngành nào, sóng sau xô sóng trước, rất nhiều người chen nhau tiến lên bậc thang danh vọng.
Chẳng lẽ chỉ dựa vào vài người các anh, mà nước Anh rộng lớn không còn ai nghiên cứu sâu về phương diện này? Hẳn rất nhiều đi? Chỉ là không có bối cảnh gì thì chỉ có thể ở tận đáy.
Tôi chỉ cần thay đổi một chút thì có thể khiến họ hoàn toàn trở mình. Mà các người, bề ngoài là làm nghiên cứu y học, nói trắng ra, nội tình của ai mà sạch sẽ chứ, ai chịu được vạch trần chứ?”
Mặc Diệu Dương không nhanh không chậm nói, khuôn mặt tuấn tú luôn là biểu cảm nhàn trầm.
Anh nói không sai chút nào! Địa vị nhà họ Lôi ở thành phố G rất tốt. Ban đầu sức lực và mối quan hệ. Có biết bao người tài hoa, chỉ là chịu sự chèn ép của nhà họ Lôi mới đành ẩn mình. Nếu Mặc Diệu Dương thực sự làm vậy, cũng không phải tuyệt đối không có khả năng!
Anh ta lạnh lùng hừ một tiếng: “Diệu Dương, anh đừng quên, nhà họ Lôi rốt cuộc vẫn là người thành phố G!”
Ý chính là nhà họ Lôi ở thành phố G cũng xem như thế lực cười: “Cần gì lại lừa mình dối người? Nếu tôi muốn khiến nhà họ Lôi thất bại, nói thẳng ra chỉ cần một tháng. Cùng lắm nhà họ Mặc chúng tôi tổn thất một chút mà thôi. Anh cũng biết, tổn thất một chút đối với tôi mà nói không đủ xỉa răng!”
“Anh --” Sắc mặt Lôi Kinh Vũ lúc này hoàn toàn nghẹn họng. Anh ta đau lòng nói: “Diệu Dương, Tiểu Lâm Nhi rốt cuộc có điểm Mặc Diệu Dương híp lại.
“...Không thể so với người phụ nữ đó?” Lôi Kinh Vũ vội sửa miệng! “Tiểu Lâm Nhi ở cùng anh mười mấy năm, chẳng lẽ không thể so với hai năm của người phụ nữ đó?”
Mặc Diệu Dương nhàn nhạt nói: “Kinh Vũ, có chút chuyện anh không hiểu.”
“Tôi không hiểu? Ha...” Lôi Kinh Vũ cười lạnh: “Tôi hiểu Tiểu Lâm Nhi, cô ấy đã bị người phụ nữ đó bắt nạt ra dáng vẻ sự phục anh rồi!”
Mặc Diệu Dương hít vào một hơi, dời mắt đến khuôn mặt anh ta, nói: “Kinh Vũ, tôi rất cảm kích anh lần này có thể về nước. Anh bằng lòng giúp đỡ, Mặc Diệu Dương tôi sẽ nhớ tình cảm này của anh. Nếu anh không muốn giúp, tôi cũng không để tâm. Tôi tin, trên thế giới này rồi sẽ có anh thứ hai. Không nói nhiều nữa, tạm biệt trước!”
Mặc Diệu Dương nói xong thì khẽ gật đầu với anh ta, quay đầu dứt khoát bước nhanh về phía cổng rời đi. Không chút để ý sắc mặt kinh dị trên mặt Lôi Kinh Vũ...
Căn phòng nào đó trên tòa nhà họ Cốc, một góc rèm cửa sổ bị kéo ra. Đôi mắt u uất phẫn nộ luôn nhìn dáng Long Đình Đình xuất hiện, con ngươi Cốc Nhược Lâm dâng lên ác độc. Mặc dù đã lâu lòng cô ta vẫn không hề giảm bớt!
Mà lúc bóng lưng Mặc Diệu Dương xuất hiện trong tầm mắt cô ta, hận ý và phẫn nộ trong con người Cốc Nhược Lâm lập tức hóa thành làn nước thu u oán, lăn xuống hai bên má cô ta.
Anh cứ đi như vậy, thậm chí còn không muốn nhìn mặt cô ta một cái. Mà lúc cô ta xuất hiện, ánh mắt anh lại không còn dừng trên người cô cái. Hoàn toàn phớt lờ sự nóng bỏng và nhớ nhung trong mắt cô ta, còn có sự u oán tràn đầy...
Một bàn tay khẽ đặt lên vai cô ta. Lôi Kinh Vũ cảm thấy hai vai Cốc Nhược Lâm vẫn đang run rẩy, trong lòng khó tránh khỏi đau lòng, thương tiếc...lại bất lực như vậy.
Mặc Diệu Dương nói rất đúng, nếu cứng đối cứng, người thua tuyệt đối là nhà họ Lôi. Nhưng anh ta lại không Lâm Nhi, anh không biết nên an ủi em thế nào...giống như họ thường nói, Diệu Dương...lòng anh ta, đã không còn ở trên người em nữa...em quên anh ta đi...”
Lôi Kinh Vũ lúc này lộ ra dịu dàng lưu luyến, khác biệt hoàn toàn với dáng vẻ khinh miệt tự đại khi đối diện với Long Đình Đình ban nãy.
Thì ra Lôi Kinh Vũ không hề chán ghét người khác giới như bên ngoài đồn đãi.
Cốc Nhược Lâm hạt đậu lăn xuống, rơi trên cổ áo. Cô ta lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Không, em sẽ không từ bỏ...Kinh Vũ, giúp em đi...giúp em lần nữa đi...bây giờ, chỉ có anh còn có thể giúp được em. Họ...tất cả họ đều đứng về phía Long Đình Đình, họ hợp nhau bắt nạt em.”
Người phụ nữ khóc như hoa lê trong mưa, đứt từng khúc ruột: “Anh cũng nhìn thấy rồi, nhà họ Cốc chúng em đã lụn đi sao, anh từng nói với em, muốn em chăm giữ thánh địa phồn hoa này đợi anh về. Bây giờ...anh quay về rồi, nhưng thứ nhìn thấy lại là dáng vẻ này...”
Cảm xúc đè nén quá lâu của Cốc Nhược Lâm thoáng chốc phóng thích ra ngoài. Nước mắt không ngừng rơi xuống, miệng nói những chuyện liên quan với Lôi Kinh Vũ, nhưng hình ảnh hiện lên trong đầu lại toàn là ký ức về Mặc Diệu hô hấp cũng trở nên hổn hển.
Lôi Kinh Vũ vội khuyên: “Tiểu Lâm Nhi, em đừng kích động. Chuyện này chúng ta còn có cách khác. Anh cảm thấy...anh ta không đáng để em như vậy.”