Trần Hằng đột nhiên bị Tổng giám đốc răn dạy khiến anh ta chợt nhận ra mình phạm sai lầm, lập tức nói: "Thật xin lỗi, Tổng giám đốc, là tôi đã đi quá giới hạn.
Mặc Diệu Dương trầm mặc một lát, dường như tức giận trong lòng đã lắng lại, mới nói: "Kế hoạch lần này được bố trí vô cùng cẩn thận nghiêm mật, tôi đã phải bỏ ra rất nhiều tinh lực và thời gian mới từ từ khai thông được các khúc mắc bên trong, chỉ cần đi nhầm một bước thôi thì sẽ thua hết cả bàn, bởi vậy ai cũng không thể thay đổi, cậu hiểu ý của tôi không?”
Lời nói nhìn như nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác không được xía vào.
"Hằng hiểu rồi." Mặt Trần Hằng lộ ra vẻ kính trọng.
Mặc Diệu Dương không lên tiếng nữa nhanh chóng đóng lại hết mất màn hình camera kia, giống như cũng có thể đóng lại một chút khốn đốn trong lòng anh.
Quay người, dạo bước đi đến bàn làm việc.
Lúc này, điện thoại trên bàn lại vang lên.
Trần Hằng nhìn Mặc Diệu Dương một cái, được anh ngầm đồng ý mới tiến lên một bước, nhận điện thoại.
"Mặc Thị Thủy Mặc xin chào.”
"Bảo Mặc Diệu Dương nghe máy."
Ở đầu kia điện thoại truyền tới một giọng nói trầm thấp có lực của một người đàn ông trung niên, nghe qua liền biết người này đang ngồi ở một vị trí cao.
Trên thế giới này, người có thể sử dụng giọng điệu bá đạo như vậy còn gọi thẳng tên đầy đủ của Mặc Diệu Dương cũng không nhiều, người gọi điện tới chính là ba của Mặc Diệu Dương, Mặc Chấn Ngôn.
Mặt Trần Hằng lộ vẻ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Mặc Diệu Dương một chút, sắc mặt Mặc Diệu Dương cũng rất khó coi hiển nhiên là không muốn nhận cuộc điện thoại này.
Thế là Trần Hằng tôn kính nói: "Ông chủ, bây giờ cậu hai đang.. "
"Cậu đừng nói nữa." Dường như đối phương biết gì đó nên lạnh lùng ngắt lời cậu ta, lại sử dụng giọng điệu ra mệnh lệnh nói: "Cậu nói cho nó biết, lát nữa Huệ Nhu sẽ qua đó, bảo nó cần phải chiêu đãi người ta cho thật tốt thuận tiện thương lượng luôn với cô ấy về việc đính hôn đi."
"Vâng." Trần Hằng vừa nói xong, đầu kia liền cúp điện thoại.
Sở Huệ Nhu là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Sở, một nhà tài phiệt giàu có ở thành phố G, từ nhỏ đã được Mặc Chấn Ngôn yêu thích cộng thêm cô ta và nhà mẹ đẻ của Quan Chỉ Thu vợ ông ta là thế giao, mấy năm gần đây nhà họ Sở và nhà họ Quan lại càng gần gũi với nhau hơn. Quan Chi Thu căn cứ theo nguyên tắc thân càng thêm thân, hơn nữa bản thân Sở Huệ Nhu cũng vô cùng ưu tú cộng thêm cô ta tha thiết yêu Mặc Diệu Dương, nên nhà họ Mặc muốn kết thông gia với nhà họ Sở.
Một người là cậu chủ khiến cho người nhà tự hào, một người là thiên kim công chúa nhà giàu có, loại kết hợp này giống như là dệt hoa trên gấm. Nhưng...
Nghe Trần Hằng chuyển đạt lại, sắc mặt u ám của Mặc Diệu Dương càng thêm khiếp người.
"Cậu đi về trước đi."
"Vâng." Trần Hằng rời khỏi Mặc Thị Thủy Mặc.
Mặc Diệu Dương gọi người giúp việc tìm một bộ hộp đóng gói đẹp đẽ từ trong phòng chứa đồ, anh câm lấy bộ hộp rời khỏi phòng làm việc.
"Oa...ánh sáng mặt trăng ở bên ngoài thật sự rất đẹp." Mặc Diệu Phong cúi người ở trên lan can ban công, mở hai tay ra.
An Đình Đình cười khuyên nhủ: "Cậu cả, ban đêm vẫn còn hơi lạnh, anh chú ý đừng để cảm lạnh, chúng ta vẫn nên trở về phòng đi thôi."
"Không đâu không đâu, khó có được buổi tối hôm nay mặt trăng thật là xinh đẹp." Mặc Diệu Phong không đồng ý.
An Đình Đình yên lặng thở dài một hơi, mặt trăng xinh đẹp ngày nào mà không có chứ? Trừ phi trời đây mây hôm trời mưa, vị trí của Thanh Thủy uyển là ở ngoại thành của thành phố G nên phong cảnh vô cùng đẹp, dưới hoàn cảnh như vậy nên nhất định ánh trăng mỗi ngày đều xinh đẹp, mê người.
"Cô gái xinh đẹp, nhưng tôi cảm thấy cô ấy không xinh đẹp bằng cô."
"Ai cơ?" An Đình Đình hoài nghi.
Mặc Diệu Phong chỉ chỉ mặt trăng trên đỉnh đầu, hé miệng cười.
Thì ra cô gái khác kia là chỉ mặt trăng à! An Đình Đình cũng cười, người anh ngốc này thật sự là thú vị, cái miệng quá biết cách dỗ cho phụ nữ vui vẻ. Đây là bây
giờ trí lực của anh ta còn chưa hoàn toàn bình thường đấy, nếu như anh ta là người bình thường, với giá trị nhan sắc cùng thân phận cao quý kia thì không biết có bao nhiêu cô gái trẻ kể cả phụ nữ đã có chồng ở thành phố G này muốn quỳ ở dưới chân quân anh ta nữa.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, trong lòng cô cảm thấy vẫn rất được lợi, còn đắc ý nữa.
"Cô gái xinh đẹp, tôi muốn hái mặt trăng này xuống tặng cho cô."
Mặc Diệu Phong thật sự giống như một đứa trẻ nghịch ngợm mà không biết gì, anh ta nói xong liền muốn đi chuyển cái ghế ra đứng lên để với đến mặt trăng, An Đình Đình bận rộn một trận mới khuyên ngăn được anh ta đi xuống.
Người anh ngốc thử nửa ngày cũng không với tới được mới thở hông hộc đi xuống.
"Đồ ngốc, mặt trăng có thể tặng cho người nào sao? Vậy nếu tôi muốn biển lớn, muốn mặt trời thì có phải anh cũng sẽ lấy cho tôi hay không?" An Đình Đình giả vờ tức giận lườm anh ta một cái.
"Chỉ cần cô gái xinh đẹp là cô thích, tôi chắc chắn sẽ đem tất cả bọn nó lấy vê đây tặng cho cô, cô muốn cái gì, tôi đều có thể cho cô."
Một câu nói khiến cho An Đình Đình lập tức lệ nóng doanh tròng.
Một ngày này, hẳn là từ lúc cô chào đời tới nay là một ngày mà cô sống vui sướng nhất.
Ban ngày, Tiêu Quân ôn nhu và che chở cho cô khiến cô cảm thấy ấm áp, ban đêm, anh trai ngốc lại chăm sóc và cưng chiều cô khiến cho cô cảm động vạn phần. Mặc dù tất cả những gì anh trai ngốc nói đều không thực tế nhưng đây mới là cảm xúc chân thật nhất.
"Anh Phong, cám ơn anh." An Đình Đình cổ gắng đem nước mắt trong hốc mắt của mình bức lui trở về.
"Không được phép khóc, cô gái xinh đẹp, không cho phép khóc đâu nha." Mặc Diệu Phong nhìn thấy An Đình Đình đang lau nước mắt, liền tay chân luống cuống.
An Đình Đình lập tức bị dáng vẻ đáng yêu lại lo nghĩ của anh trai ngốc làm cho tức cười, Mặc Diệu Phong thấy thế, cũng vui vẻ theo.
Ở bên ngoài cửa lớn của biệt thự đột nhiên sáng lên hai chùm sáng, ngay sau đó liền nghe được tiếng còi xe ô tô.
An Đình Đình sinh lòng tò mò, đêm hôm khuya khoắt thế này rồi còn ai sẽ tới đây nữa chứ? Chẳng lẽ là bạn của Mặc Diệu Dương hoặc là thành viên khác của nhà họ Mặc à?
Sau khi xe ngừng lại, mấy người giúp việc lần lượt đi lên phía trước nghênh đón, nhìn điệu bộ này thì hình như người đến là một nhân vật lớn nào đó rồi.
Không bao lâu liền nhìn thấy người giúp việc mở cửa xe, một cô gái tóc dài từ trong xe đi ra.
Bởi vì nguyên nhân khoảng cách cộng thêm vấn đề ánh sáng nên An Đình Đình không thể thấy rõ khuôn mặt của cô gái kia, nhưng qua vóc người xinh đẹp lả lướt kia mà xem thì cô gái này nhất định là cực kỳ xinh đẹp, một đầu tóc dài gợn sóng càng làm tăng thêm mấy phần gợi cảm phong tình của cô ta.
"Ô ô... A a... Người phụ nữ xấu... Là người phụ nữ xấu tới.. "
Bất thình lình, Mặc Diệu Phong đột nhiên kêu to lên, An Đình Đình bị dọa giật mình một cái, cô chưa kịp lấy lại tinh thân đi nói cái gì thì Mặc Diệu Phong đã bị dọa cho ôm đầu chạy khỏi ban công.
Người phụ nữ kia phải có địa vị như thế nào? Mới khiến cho anh trai ngốc sợ đến mức như vậy.
An Đình Đình vội vàng đóng cửa ban công lại, chạy theo vào trong phòng.
Mặc Diệu Phong đem cả người quấn ở trong chăn mỏng, toàn thân run rẩy.
"Cậu cả, cậu cả..." An Đình Đình đưa tay chạm vào anh ta thế nhưng mới đụng tay vào người anh ta thì anh liên cả kinh giật mình một cái sau đó cuộn mình thành một đoàn trốn đi.
Lúc này, cửa lại bị người nào đó đẩy ra, An Đình Đình ngẩng đầu nhìn lại liền nhìn thấy Mặc Diệu Dương cùng hai người giúp việc đi đến.
"Các người hầu hạ cậu cả nghỉ ngơi đi." Sắc mặt Mặc Diệu Dương rất khó coi.
"Vâng." Người giúp việc gật đầu, đi về phía cậu cả.
"Có thể..." An Đình Đình đang định nói điều gì thì ánh mất Mặc Diệu Dương đã lạnh lùng nhìn về phía cô: “Cô đi cùng với tôi."